Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không… không sao.”
“Chúng ta thay lễ phục trước nhé!” Chu Tư Viễn làm như ảo thuật lấy ra hai bộ lễ phục kiểu dáng như nhau, nhưng là một đen một trắng, xấu xa cười nói: “Dĩ Chân, bộ màu đen là làm chồng, bộ màu trắng là làm vợ, em chọn trước đi.”
Bàn tay Dĩ Chân vươn tới bộ lễ phục màu đen, nhưng đến lúc gần chạm vào nó, anh lại thoáng do dự, cuối cùng cầm lấy bộ màu trắng kia. Thứ đê tiện vẫn chỉ là thứ đê tiện! Chu Tư Viễn thầm mắng.
“Dĩ Chân, như vậy là muốn làm vợ của anh phải không?”
Được, tôi sẽ cho cậu hưởng thụ thật tốt mùi vị làm vợ nhé!
“Sẽ… sẽ đau…” Giọng của Dĩ Chân gần như không nghe được. Dĩ Chân khẽ cắn môi, chuyện đó ở trong ký ức của anh thống khổ đến nhường nào, cho nên anh thà để bản thân mình chịu đau cũng không muốn khiến Chu Tư Viễn thấy khó chịu.
“Không đâu, mặc dù anh cũng chưa từng thử qua, nhưng anh nghe người ta nói, chỉ cần làm nhẹ nhàng chầm chậm thì sẽ không đau, anh sẽ rất dịu dàng mà.” Chu Tư Viễn vuốt tóc Dĩ Chân.
Dĩ Chân hé miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc Dĩ Chân thay xong lễ phục trắng bước ra, cùng Chu Tư Viễn sánh vai đứng ở trước gương, hai mắt Chu Tư Viễn sáng ngời, Lâm Dĩ Chân thanh tú nhu hòa, dịu dàng quyến rũ, cùng hắn tay trong tay đứng bên nhau nghiễm nhiên là một đôi bích nhân*.
*một đôi vợ chồng có dung mạo và nhân phẩm đều xuất chúng hơn người.
“Em thật xinh đẹp, Dĩ Chân.” Chu Tư Viễn hôn lên trán Dĩ Chân một cái.
“Em nghĩ anh đẹp hơn em nhiều.” Dĩ Chân nói, không quên hôn lại lên mặt Chu Tư Viễn.
“Anh đã mời được một vị linh mục tốt nhất, nghe nói hôn lễ nào mà được ông ấy chủ trì thì hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc, sẽ không khắc khẩu, sẽ không mỗi người một ngả, nhất định có thể bên nhau trọn đời!” Chu Tư Viễn nắm lấy tay Dĩ Chân, đi đến lễ đường.
Lúc bọn họ tiến vào cửa, vị linh mục già đã ở đó đợi sẵn, nhưng điều làm Dĩ Chân kinh ngạc nhất chính là những lãnh đạo cấp cao trong công ty cùng rất nhiều bạn bè làm ăn với Chu Tư Viễn cũng có mặt.
“Anh không thể để cho người anh yêu cứ như vậy gả cho anh mà không ai biết tới được, anh muốn để cả thế giới biết em và anh đã là vợ chồng hợp pháp rồi.” Lời Chu Tư Viễn nói khiến Dĩ Chân cảm động đến rơi nước mắt, nhưng anh lại không hề hay biết, vào thời khắc này, tất cả đường lui đều đã bị khép chặt.
Vị linh mục già đọc kinh thánh cho bọn họ, dẫn dắt hai người đọc lời thề ước, những lời chúc phúc nhiệt tình của các vị bằng hữu cùng tiếng pháo hân hoan khiến cho Dĩ Chân đắm chìm trong từng trận ngất ngây. Đây là sự thật sao? Bọn họ đã kết hôn rồi? Lại còn kết hôn linh đình long trọng như vậy nữa? Từ nay về sau, anh đã là bạn đời hợp pháp của Chu Tư Viễn? Hạnh phúc mà anh từng nghĩ cả đời sẽ không thể có đã được bản thân mình nắm giữ trong tay rồi sao?
Lúc vị linh mục già mời đôi vợ chồng son trao nhẫn cưới cho nhau, Chu Tư Viễn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương vừa to vừa đẹp, mấy đồng nghiệp nữ đều thấp giọng tán thán, nhưng Dĩ Chân lại cảm thấy chiếc nhẫn này quá mức xa hoa. Anh tháo chiếc nhẫn đính hôn xuống, vươn tay ra cho hắn đeo nhẫn cưới vào. Sau đó, anh lấy chiếc nhẫn mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa đeo lên ngón áp út bên tay trái của hắn. Chu Tư Viễn trao cho Dĩ Chân một nụ hôn nồng nàn, kéo theo đó là rất nhiều tiếng reo hò kinh hỉ. Thời khắc ấy, Dĩ Chân cảm thấy bản thân mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Chu Tư Viễn sắp xếp cho bạn bè đến quán rượu tiệc tùng, còn hắn thì kéo Dĩ Chân chuồn mất. Hắn biết, đây có lẽ là chút thời gian hạnh phúc cuối cùng trong cuộc đời Dĩ Chân, hắn quyết định sẽ cùng anh trải qua thật vui vẻ.
Vị linh mục già rất thích Dĩ Chân, lúc Chu Tư Viễn không có mặt, ông luôn ở bên cạnh trò chuyện với anh. Dĩ Chân còn mang chiếc nhẫn đính hôn bằng bạch kim bị thay thế kia ra tặng cho ông để tạ lễ.
Lúc Chu Tư Viễn kéo Dĩ Chân đi, vị linh mục già bất ngờ đuổi theo bọn họ, nói với Dĩ Chân: “Con trai, sau này con phải cẩn thận nhiều hơn, hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Chu Tư Viễn đứng chắn ở trước người Dĩ Chân, nói: “Thưa cha, con sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt mà, cha cứ yên tâm!” Sau đó, hắn vội kéo anh đi. Dĩ Chân cũng chỉ gật đầu mỉm cười, nhận lấy lời chúc phúc dành cho mình.
Thấy Dĩ Chân và Chu Tư Viễn đã đi xa, vị linh mục già nhíu mày: “Con trai, có phải cậu ta đang lừa gạt con… nếu không tại sao…” Ông nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay, lắc đầu.
Chu Tư Viễn dẫn Dĩ Chân về khu vườn sau biệt thự, nơi đó có một chiếc xích đu màu trắng, hai người ngồi dựa sát vào nhau, trong lòng Dĩ Chân ngập tràn hạnh phúc.
“Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau rồi. Cuối cùng cũng… được bên nhau.” Dĩ Chân hơi nghẹn ngào.
“Ngốc nghếch.” Chu Tư Viễn có chút yêu thương ôm lấy vai Dĩ Chân.
“Anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ làm sao để làm vợ của anh?” Chu Tư Viễn xấu xa nói.
Dĩ Chân đưa tay đánh vào đùi hắn, Chu Tư Viễn khoa trương kêu to: “Là em hỏi mà, anh nghĩ thế nào thì nói thế nấy chứ. Em mưu sát chồng!”
“Chồng…” Dĩ Chân hiển nhiên đối với cách xưng hô này cũng có chút hứng thú.
“Không chọc em nữa, đang nghĩ gì nói anh nghe xem nào.”
“Em đang nghĩ, sau này khi chúng ta già rồi, đến lúc hơn tám mươi tuổi, chúng ta vẫn dựa vào nhau phơi nắng như thế này…” Ánh mắt Dĩ Chân trôi đến nơi xa xăm, tựa như anh thật sự nhìn thấy hình ảnh lúc bọn họ già đi, chỉ còn râu ria bạc trắng, một người thì chống gậy, cùng ngồi bên nhau uống trà nói chuyện phiếm, cùng uống rượu chơi cờ…
“Sau này già rồi…” Mạch suy nghĩ của Chu Tư Viễn cũng bay tới nơi rất xa, lúc tám mươi tuổi, phải chăng hắn sẽ có thể quên hết tất cả chuyện quá khứ? Phải chăng hắn có thể thoải mái đối mặt với thời gian đang dần cạn đi? Liệu hắn còn có thể ở bên cạnh người mình yêu thương nhất hay không? Nhưng mà người ngồi bên cạnh hắn bây giờ… lúc tám mươi tuổi, cậu ấy sẽ được chôn cất ở một vùng đồi hoang nào đó… Chu Tư Viễn cảm thấy trong lòng rất lạnh. Tình yêu là thứ chẳng bao giờ kéo dài vĩnh viễn, bọn họ không có tám mươi tuổi, tình yêu của bọn họ chỉ có một buổi chiều tà này mà thôi.
Chu Tư Viễn đang nghĩ ngợi, Dĩ Chân ở bên cạnh bỗng nhiên cười thành tiếng.
“Em nghĩ gì mà cười vui vẻ quá vậy?”
“Em đang nghĩ, tới lúc anh tám mươi tuổi nhất định sẽ rất khôi hài, trên mặt toàn là nếp nhăn, ngày nào cũng mơ hồ lẫn lộn, lúc ăn cơm sẽ hỏi em hôm nay ăn cái gì…”
“Ý của em là anh sẽ trở thành một ông già ngu ngốc hả?” Trên đầu Chu Tư Viễn đã hiện lên vài vạch đen.
Nhìn bộ dạng nén cười của Dĩ Chân, Chu Tư Viễn cũng nở nụ cười: “Đứa nhóc này, hư hỏng rồi! Còn em, lúc tám mươi tuổi em như thế nào?”
“Em à, chắc chắn là em vẫn rất có tinh thần nhé, kiên trì tập thể dục buổi sáng, sẽ không ngủ nướng giống người nào đó, cũng sẽ không kén ăn.”
“Thôi xong, anh là ông già ngu ngốc, em chen trên đường xem Đại Yangge**, quen được một ông già đẹp lão khác rồi bị người ta quyến rũ đi.” Chu Tư Viễn tuyệt vọng ôm mặt.
“Ha ha…” Dĩ Chân bị hình ảnh hắn miêu tả chọc cho bật cười, “Em sẽ không theo những ông già khác đi múa Yangge đâu! Trong lòng em chỉ có anh! Em…”
“Em phải một lòng với anh cả đời đó.” Chu Tư Viễn cảnh cáo.
Dĩ Chân rõ ràng bị chạm tới vết thương lòng, anh chần chừ một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Thời gian tươi đẹp luôn luôn chóng tàn, hai người cứ ngồi trò chuyện như thế, bầu trời cũng dần tối lại. Dĩ Chân cảm thấy lạnh, nhưng anh không muốn phá hỏng cảm giác vui vẻ này, chỉ rụt vào lòng Chu Tư Viễn, tiếp tục vẽ ra kế hoạch hạnh phúc sau này của hai người.
Chu Tư Viễn có chút hận ánh mặt trời ngày đó, sau này hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy ngày hôm ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Chỉ là, niềm vui này thật quá ngắn ngủi.
“Tối rồi Dĩ Chân, chúng ta vào ăn cơm thôi.” Chu Tư Viễn kéo tay Dĩ Chân, anh ngoan ngoãn gật đầu, hai người quay trở vào nhà.
Chu Tư Viễn đã đặt trước những món mà Dĩ Chân thích ăn. Sau khi châm nến đỏ lên, cả đại sảnh như trở thành hỷ đường. Dĩ Chân vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Chu Tư Viễn.
“Dĩ Chân, chúng ta cùng uống một ly rượu giao bôi, tắm uyên ương, sau đó…” Lời nói của Chu Tư Viễn khiến Dĩ Chân xấu hổ không ngẩng đầu lên được, nhưng anh vẫn tiếp nhận ly rượu hắn đưa. Cánh tay cả hai lồng vào nhau, Dĩ Chân có cảm giác rượu còn chưa uống mà bản thân đã có chút say rồi. Hương vị ngọt ngào xen lẫn chút đăng đắng của rượu vang đỏ lăn qua đầu lưỡi, nhóm lên cảm giác trong thân thể, tựa như ái tình triền miên.
“Ăn nhiều một chút Dĩ Chân, em gầy quá rồi.” Chu Tư Viễn gắp cho Dĩ Chân một miếng sườn, trong lòng có chút khó chịu. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, hắn thậm chí còn tính đợi sang ngày mai rồi mới thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
“Anh cũng ăn nhiều vào, em không muốn bị mập đâu.”
“Được, anh ăn. Anh muốn ăn nho, em đút cho anh đi.” Chu Tư Viễn làm nũng.
Dĩ Chân lấy một quả nho, cẩn thận bóc vỏ, lấy hạt. Chu Tư Viễn lại được nước làm tới, nói: “Dùng miệng đút thì anh mới ăn nha!”
Dĩ Chân có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không qua được người yêu. Anh đặt quả nho trên đầu lưỡi, cẩn thận mớm vào miệng hắn. Chu Tư Viễn lại nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi của Dĩ Chân, không cho phép anh rút về…
“A Viễn… em rất yêu anh, không có anh, em không biết phải sống tiếp thế nào nữa.” Nụ hôn vừa dứt, Dĩ Chân khẽ thở gấp nói.
“Yên tâm đi, anh sẽ không rời xa em đâu.” Chu Tư Viễn chợt phát hiện số lần mình mắng Dĩ Chân ở trong lòng dường như đã ít đi rồi.
“Ăn no một chút, để buổi tối còn có thể lực nữa chứ.” Chu Tư Viễn thâm ý cười, nói với Dĩ Chân.
Dĩ Chân không phản bác, chỉ đỏ mặt cúi đầu ăn.
“Dĩ Chân, anh xả nước tắm xong rồi, bồn tắm Kingsize này đủ cho hai người chúng ta lăn lộn bên trong luôn đó. Ha ha, cùng đi nào.” Chu Tư Viễn xấu xa chớp chớp mắt.
Dĩ Chân do dự, vết thương trên thân thể vẫn còn chưa khỏi hẳn, nếu Chu Tư Viễn nhìn thấy thì phải trả lời nghi vấn của anh ấy thế nào đây? Lúc này, Chu Tư Viễn đã đi tới ôm lấy vai Dĩ Chân, từ từ mở nút áo trước ngực anh. Trước mắt Dĩ Chân đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng, anh bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, lập tức đẩy mạnh tay Chu Tư Viễn ra: “Đừng!” Chu Tư Viễn cũng bị Dĩ Chân làm giật mình, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, đây là di chứng để lại sau sự việc đó. Hắn vỗ vai anh, an ủi: “Thật ra anh cũng là lần đầu, rất hồi hộp. Không thì thế này vậy, anh đi tắm trước, rồi đến em nhé.” Nói xong, hắn xoay người đi vào phòng tắm.
Anh ấy giận rồi sao? Anh ấy đã chán ghét mình rồi? Dĩ Chân có chút ủ rũ nghĩ, thầm hạ quyết tâm, cho dù tối nay có sợ hãi đến mấy khó khăn đến mấy cũng phải cố gắng chịu đựng, nhất định không thể để cho Chu Tư Viễn mất hứng.
Hai mươi phút sau, cửa phòng tắm bật mở, Chu Tư Viễn mặc áo choàng tắm dày đi ra, khuôn mặt vừa mới tắm xong còn thoáng ửng đỏ. Dĩ Chân bỗng cảm thấy hô hấp của mình cứng lại, anh ấy là người yêu của mình mà, cho nên không có gì phải sợ cả. Dĩ Chân an ủi chính mình, đồng thời cũng cảm giác phía bụng dưới đang dần nóng lên.
“Bên ngoài lạnh vô cùng, nhưng trong phòng thì ấm áp như mùa xuân.” Chu Tư Viễn nói xong khẽ mở áo ngủ, một mảng ngực trần vừa mới tắm nước nóng xong còn hơi ửng hồng lộ ra. Dĩ Chân cảm thấy mình không thể nhìn tiếp nữa, lỡ nhào qua giống như sói thì quá mất mặt, bèn có chút luống cuống trốn vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, sắc mặt Chu Tư Viễn trầm xuống. Hắn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, khẽ lẩm bẩm: “Dĩ Chân, đừng yêu anh nữa.”
Tắt thuốc, trong làn khói mỏng manh mờ ảo, Chu Tư Viễn mở ti vi lên, lấy đĩa VCD đã được chuẩn bị sẵn trước đó bỏ vào đầu đĩa, sau đó nhắm hai mắt lại, hạ quyết định, rồi mới bấm vào nút phát.
“Em tắm xong rồi, anh đang xem gì vậy?” Dĩ Chân vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước ra khỏi phòng tắm. Anh đã quyết tâm mang đến cho Chu Tư Viễn một đêm tân hôn hoàn mỹ, chuyện trước kia cứ coi như bị chó cắn đi, tuy rằng đau đớn, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn, nhất quyết vứt bỏ hết vậy.
“Dĩ Chân, em tới đây.” Chu Tư Viễn ôm lấy Dĩ Chân, bao bọc anh trong lòng mình. Hắn thực sự muốn cho con người nhỏ bé này một chút ấm áp.
“Chúng ta đều là lần đầu tiên, cho nên anh cố ý mua về để học hỏi đó. Em xem cho kỹ, học một chút nhé.” Chu Tư Viễn chỉ vào mấy thiếu niên trên màn hình, nói với Dĩ Chân.
Dĩ Chân không tự chủ được nhíu chặt mày.
“Dĩ Chân, em đừng sợ. Em xem cậu trai kia đi, đối tác của cậu ta rất dịu dàng với cậu ta, mà hình như cậu ta cũng rất thoải mái nữa.” Nghe theo những lời dẫn dắt của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân cũng ngẩng đầu nhìn lên. Cậu trai kia thật sự rất xinh đẹp, vóc người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, bạn tình của cậu ta như đang quỳ xuống khẽ hôn lên cậu ta, cẩn trọng giống như đang đối xử với một đóa hoa vậy. Nỗi sợ hãi của Dĩ Chân cũng chậm rãi tiêu trừ, theo âm thanh rên rỉ của cậu trai trẻ tuổi kia, anh cũng cảm thấy bụng dưới của mình càng lúc càng nóng, thân thể cũng dần có phản ứng.
Chu Tư Viễn im lặng cảm nhận sự biến đổi của người đang ngồi trong lòng mình, hắn bỗng dưng có một cảm giác thôi thúc, đó chính là tắt ti vi đi, cùng người này hưởng thụ một đêm tân hôn trọn vẹn, ở bên cạnh anh, cùng anh sống hạnh phúc đến tám mươi tuổi. Thế nhưng, Chu Tư Viễn vẫn kiềm chế sự ham muốn này lại, lúc cậu trai kia được bạn tình ôm chặt trong lòng mà phóng thích, màn hình cũng từ từ biến thành màu đen.
Chu Tư Viễn cảm thấy thân thể Dĩ Chân đột nhiên cứng đờ, bèn vươn bàn tay ôm chặt lấy anh lần cuối.
Màn hình lại sáng lên, một người thanh niên hoàn toàn bị mất ý thức đang nằm trên một mặt kim loại, còn có mấy tên đàn ông cường tráng vạm vỡ khác đang đứng ở chung quanh.
Đoạn phim lại thay đổi, thân thể chàng trai kia không ngừng bị vuốt ve chà đạp, một tên mang găng tay đen đang liên tục dâm loạn lên thân thể cậu ta…
Trái tim Dĩ Chân càng lúc càng lạnh, tại sao những cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy? Không thể nào đâu! Không thể nào!
Bất thình lình, ngay giây phút bị gã đàn ông kia đâm mạnh vào, cậu ta chợt phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng: “A Viễn!” Cùng lúc đó, trên màn hình cũng xuất hiện khuôn mặt được đặc tả của Dĩ Chân…
Dĩ Chân như bị sét đánh, cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng, cố gắng đến mấy cũng không thể hô hấp. Dĩ Chân trên màn hình bị xâm phạm tàn nhẫn, anh chỉ biết ngây ra nhìn, chẳng giải thích nổi một câu…
Hình ảnh lại liên tục thay đổi, năm sáu tên đàn ông vây quanh ra sức vũ nhục Dĩ Chân đã vô cùng suy yếu. Dĩ Chân nghe thấy ngón tay Chu Tư Viễn phát ra tiếng răng rắc, cảm giác thân thể mình không còn chút sức lực nào nữa, không nói nên lời, không đứng dậy nổi, ngay cả sức để khống chế nước mắt cũng không có…
Từng giây trôi qua đều tựa như bị lăng trì, mỗi một giây một khắc đều tàn nhẫn như vậy. Đoạn ghi hình đáng sợ ấy bức bách Dĩ Chân quay lại cái đêm khủng khiếp đó thêm một lần nữa. Không những vậy, nó còn muốn xé rách vết thương của Dĩ Chân ở ngay trước mắt người anh yêu thương nhất, một cách đầy hung tàn.
Chu Tư Viễn và Lâm Dĩ Chân không ai nhúc nhích, vận mệnh ở thời khắc này hướng về phía bi ai cuồn cuộn chảy trôi…
Cuối cùng, từ màn hình phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến xé nát tâm can, hình ảnh cũng dừng lại ở khoảnh khắc hai dương v*t cùng lúc chen vào thân thể Dĩ Chân. Dĩ Chân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy chính mình đang sắp chết ở trong đó.
“Dĩ Chân, đã xảy ra chuyện gì!?” Giọng của Chu Tư Viễn rất nhỏ, thế nhưng cơn giận dữ ở bên trong lại lộ ra rất rõ ràng.
Hắn thật sự cảm thấy rất tức tối, lúc nhìn Dĩ Chân bị người khác chà đạp, hắn thật sự cảm nhận được trong lồng ngực mình đều tràn ngập lửa giận. Đó không phải là điều hắn muốn sao? Tại sao lúc hắn nhìn thấy Dĩ Chân bị tên đàn ông khác hành hạ thì lại phẫn nộ như vậy?
Dĩ Chân vẫn ngồi bất động ở trong lòng Chu Tư Viễn, không còn chút sức lực nào để di chuyển thân thể. Hơn nữa anh có một dự cảm chẳng lành, nếu lần này rời khỏi ngực của hắn, có thể sẽ chẳng thể trở về được nữa.
“Lâm Dĩ Chân, em nghĩ lừa gạt tình cảm của người khác vui lắm hả?” Chu Tư Viễn gầm nhẹ, “Tôi từng nói với em rồi kia mà, cái gì tôi cũng có thể chịu đựng được, nhưng thứ tôi để ý nhất chính là sự thuần khiết của người tôi yêu. Bây giờ em rách nát như vậy, có tư cách gì để tôi quý trọng em đây? Lâm Dĩ Chân!”
Thấy người trong lòng không nhúc nhích, Chu Tư Viễn siết chặt thân thể Dĩ Chân, thô bạo xoay người anh lại.
Đối diện với vẻ mặt trống rỗng cùng đôi mắt mở to vô hồn của Dĩ Chân, trái tim Chu Tư Viễn chợt thắt lại. Nhưng hắn lập tức hạ quyết tâm, nói: “Lâm Dĩ Chân, tôi thật không biết em xuất thân là điếm đấy. Trước đây tôi quý trọng em, nghĩ lại thật là buồn cười mà! Kỹ nữ vô tình hí tử*** vô tâm, em nhìn bộ dạng điếc không sợ súng của em bây giờ đi! Tôi nói chỉ một mình em thì sao có thể chăm sóc cho mẹ bị bệnh! Tôi nói em không chỗ nương tựa thì làm sao lo được chuyện học phí! Em lừa gạt tình yêu của tôi là vì muốn được chia tài sản đúng không? Em đừng mơ! Tôi sẽ khiến em không thể tiếp tục được nữa. Tôi có thể cho em tất cả, thì cũng có thể khiến em mất hết mọi thứ trong khoảnh khắc…”
“A Viễn… A Viễn, anh hãy nghe em nói…” Dĩ Chân chợt hoàn hồn, run rẩy cầu khẩn. Chuyện mà anh vẫn luôn sợ hãi xảy ra đột ngột như vậy, hơn nữa tình cảm của Chu Tư Viễn đối với anh còn bỗng chốc thay đổi đến mức này, thật sự khiến cho anh vô cùng hoảng sợ.
Chu Tư Viễn cũng khẽ dao động trong lòng, phát hiện mình diễn có chút quá lời. Nếu như Dĩ Chân không yêu hắn nữa thì cũng sẽ không có cảm giác đau đớn, chỉ có khiến anh tiếp tục yêu hắn thì mới có thể tiếp tục dằn vặt anh.
“Lâm Dĩ Chân! Tôi thật lòng với em, nhưng em lại đối xử với tôi như vậy! Em đừng bao giờ làm chuyện này, không nên lừa dối tình cảm của tôi!” Ánh mắt Chu Tư Viễn lóe lên ngọn lửa thù hận, hắn tát Dĩ Chân ngã sấp xuống đất. Dĩ Chân chẳng thể nào ngờ được, vừa mới kết hôn xong mà Chu Tư Viễn đã sử dụng bạo lực với anh. Anh dùng hết sức để đứng lên, nhưng lại bị Chu Tư Viễn đánh một cú mạnh, lại ngã trở về.
Chu Tư Viễn xé áo ngủ của Dĩ Chân ra, kích thích đột ngột khiến cho thân thể anh nổi cả da gà.
“A Viễn, đừng mà… anh nghe em…”
Chu Tư Viễn không quan tâm đến lời van xin của Dĩ Chân, kéo lê thân thể xích lõa của anh qua tấm thảm thô ráp. Dĩ Chân đau đến cau chặt mày, cái đêm khủng khiếp đó, hồi ức thống khổ đó thoáng cái xâm chiếm đại não, Dĩ Chân khóc lớn: “A Viễn! A Viễn cứu em… A Viễn, em bị ép…”
Chu Tư Viễn nắm lấy tóc Dĩ Chân, kéo anh đi tới trước tấm gương sát đất, sau đó bật chiếc đèn lớn lên, tàn ác nói: “Em nhìn lại bản thân mình đi! Trên người toàn là cái gì? Thật không ngờ em lại đi quay những thứ dơ bẩn đó, còn để bản thân mình bị làm thành như vậy! Làm người yêu của tôi, em xứng sao? Xứng sao?” Hắn kéo đầu anh đập thẳng vào tấm gương…
“Xoảng!!!” Tấm gương vỡ nát, Dĩ Chân nằm trên mặt đất, cả người trần truồng vùi trong những mảnh kính vỡ vụn…
Đầu rất choáng, từng giọt máu ấm nóng nhỏ xuống sàn nhà sẫm màu nhanh chóng trở thành một bãi dơ bẩn. Tóc của Dĩ Chân lại bị túm lên, trước mắt anh là khuôn mặt phẫn nộ của Chu Tư Viễn.Chú thích:
** Đại Yangge: một điệu nhảy dân gian thường được biểu diễn trong các lễ hội truyền thống của Trung Quốc.



*** Hí tử: diễn viên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.