Ngày đưa tang mẹ, Lâm Dĩ Chân khóc đến ngất xỉu, Chu Tư Viễn cũng lần đầu biết được huyết áp và tim của Dĩ Chân không tốt, không thể chịu được đả kích quá mạnh. Chu Tư Viễn cứ tưởng rằng biết được chuyện Dĩ Chân yếu ớt như vậy thì mình sẽ rất vui mừng, thế nhưng trong lòng hắn lại dâng lên từng đợt phiền muộn. Nếu cậu ta chết sớm thì trò chơi này còn gì thú vị nữa. Cho nên Lâm Dĩ Chân, cậu không thể chết được!
Cuối cùng, Chu Tư Viễn nhận định là vì bản thân mình muốn hành hạ Dĩ Chân nhiều hơn, cho nên mới trông mong Dĩ Chân đừng chết.
“Dĩ Chân, em đừng về đó nữa, sống một mình cũng không phải chuyện tốt, dù sao nhà của anh cũng còn nhiều phòng trống, chi bằng đến chỗ của anh đi.” Chu Tư Viễn biết, bảo Dĩ Chân vào sống trong nhà mình chính là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn.
Dĩ Chân lắc đầu: “Như vậy sao được chứ? Em tới sống ở nhà anh, còn coi anh ra gì nữa?”
“Nhưng mà em sống một mình có ổn không? Bác sĩ nói tim và huyết áp của em không ổn định, nếu như không có ai ở bên cạnh, em càng nhớ mẹ thì càng đau buồn, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì biết làm thế nào?”
“Em thật sự không sao đâu mà.” Dĩ Chân khéo léo từ chối ý tốt của Chu Tư Viễn.
“Không sao không sao, nếu thật sự có chuyện, anh biết phải làm sao đây?!” Âm lượng của Chu Tư Viễn đột nhiên nâng cao.
“A?!” Trái tim Dĩ Chân chợt hẫng một nhịp. Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguyen-cung-ta/197931/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.