Yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tiểu Hoa vẫn còn đang khiếp sợ, hoài nghi hỏi: "Kha Hựu thì sao? Giải thích thế nào về chuyện Kha Hựu mất tích?"
Kha Hựu một tay vịn khung sắt, sắc mặt phức tạp khó hiểu, cô không muốn giải thích gì hết.
Tiểu Hoa tự giễu cười, khe khẽ lắc đầu, trong lòng chua xót nghĩ, dù sao mình cũng đã đến một bước này, ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước, căn bản không còn đường để lui, ráng chống đỡ nói: "Coi như... Coi như cô không phải là hung thủ... Lam Tử Ngưng cũng không phải người tốt!"
Lam Tử Ngưng... Không phải người tốt...
Nàng có lẽ không có tư cách, được tha thứ...
Giật mình trong chớp mắt, tầm mắt Kha Hựu dời khỏi Tiểu Hoa, cô âm thầm thay đổi ánh mắt, bất đắc dĩ cúi đầu cười nhẹ: "Em đi đi..."
Nếu nàng không tin vào lời của Lam Tiêu Mạc, bị người lợi dụng, Kha Hựu sẽ bị cuốn vào. Nhưng vào lúc này, cô ấy không những không có oán, không có hận... mà còn... để mình đi...
Tất cả sự nhân hậu, nhân từ của Kha Hựu đều như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua trái tim, kinh ngạc nhìn khuôn mặt mất máu của Kha Hựu, Tiểu Hoa đấu tranh tư tưởng, nói: "Tôi đưa cô đi..."
Kha Hựu giương mắt lên, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng con sói đất (*) trong phòng. Bộ lông xám xịt lộn xộn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thân thể bằng xương bằng thịt trước mặt, hàm răng sắc bén nhàn nhạt sáng lên trong bóng tối, hơi thở nồng nặc sự khát máu.
(*) Sói đất - 土狼, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109500/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.