Khi tỉnh lại thì đã mười giờ, may mà là cuối tuần, Lam Tử Ngưng liếm liếm cánh môi khô, xoa cái đầu đau nhức vì say. Nhìn quanh thấy Kha Hựu không ở trong phòng, nàng thở dài, đứng dậy. Đầu cháng váng, thật khó chịu, e là bị cảm rồi. Lam Tử Ngưng khoác áo ngủ, chuẩn bị rửa mặt.
Mới đi được hai bước, chợt thấy là lạ. Hai chân tê tê, cả người không chút sức lực, bụng dưới có cảm giác đau âm ỉ quen thuộc. Lam Tử Ngưng hiểu ra, quay đầu lại thì thấy dấu đỏ trên ga giường.
Dì cả tới rồi, sớm quá.
Lúc này, Kha Hựu đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng chén thuốc sắc và vài viên thuốc cảm. Cô gái trước mắt đây thật là không thể làm người ta bớt lo được. Đêm qua thì lảm nhảm mê sảng, sáng lại thì gọi cỡ nào cũng không tỉnh, Kha Hựu liền biết là nàng bị cảm. Thế nhưng hiện tại, nàng đang sững sờ đứng bên giường, mặt mày thì đỏ bừng kiểu mất tự nhiên gì đó.
Lam Tử Ngưng thầm thấy xấu hổ, Kha Hựu ngại máy giặt giặt ga giường không sạch, cứ ba ngày thì tự giặt tay một lần. Bây giờ nó dính vết này, Lam Tử Ngưng xấu hổ quá trời, ấp úng thốt lên: "Cái này..."
"Rất khó chịu à?" Kha Hựu buông chén thuốc Đông y, bước nhanh tới gần, khó hiểu đưa tay xoa cái trán của nàng: "Không có lên sốt mà."
Lam Tử Ngưng thầm kêu khổ, mặt nóng lên, bi tráng mà nói: "Cái kia của tôi nó sớm..."
Kha Hựu hiểu luôn, nhìn mảng đỏ trên giường nhíu mày: "Vậy không uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109492/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.