Chất lỏng màu đỏ sậm dính khắp nửa người Kha Hựu, chậm rãi lan rộng hơn. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Cổ họng khô khốc, hình ảnh trước mắt bắt đầu mờ đi, Kha Hựu lắc lắc đầu, muốn cho bản thân tỉnh táo lại, ai ngờ càng lắc đầu óc càng mơ hồ. Gió từ cửa sổ lẻn vào xe, Kha Hựu chịu không nổi mà run lên.
Máu tươi nhuộm đỏ hai tay Lam Tử Ngưng, ôm lấy Kha Hựu vì mất máu mà mặt dần dần tái đi. Lam Tử Ngưng cố sức ôm cô trong lòng, lo lắng gọi: "A Hựu... Gắng kiên trì chốc nữa, sắp tới rồi... Sắp tới nơi rồi..."
Cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo liên tục nện trên mặt, Kha Hựu nở nụ cười nhàn nhạt. Cái ôm của nàng ấm áp mà vững chãi như thế, làm ngươi ta thật là yên tâm. Thế nhưng bất đắc dĩ thay, ý thức đang từ từ thoát khỏi thân thể, mí mắt ngày càng nặng nề. Kha Hựu nỗ lực hít sâu một hơi, muốn dùng tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lại phát hiện mình không còn sức để giơ tay nữa.
Lam Tử Ngưng nắm lấy bàn tay vừa giơ lên, nó lạnh đến độ khiến nàng run lên. Lúc này trên trán Kha Hựu lại đổ mồ hôi như mưa, Lam Tử Ngưng cố nhịn nức nở, cắn răng không để cổ họng phát ra nửa tiếng kêu. Cầm lấy tay cô xoa mặt mình, không ngừng dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cô ấm hơn.
Lam Tử Ngưng áp mặt mình lên mặt Kha Hựu, nghẹn ngào nói nhỏ bên tai cô: "Em biết không? Tiểu Bì thực sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109486/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.