Thẩm vấn kết thúc trời cũng đã gần sáng, nhưng ánh trăng âm u vẫn còn bao phủ. Trong phòng tạm giam chỉ có cái cửa sổ nhỏ trên cao, bốn phía đều là bức tường xám trắng ngột ngạt. Bởi vì quanh năm không được tiếp xúc ánh mặt trời, bên trong phòng khá ẩm ướt, đến rạng sáng ngày đầu thu thì không khí trong phòng đã lạnh đến run người.
Dẫm bước trên nền xi măng lạnh lẽo, nghe một tiếng "Ầm" cửa sắt phía sau đã bị khóa lại. Đầu óc Kha Hựu vốn có chút mờ mịt rốt cuộc đã tỉnh táo hơn vài phần.
Đi qua ngồi trên chiếc ghế sắt hẹp dựa vào tường, mặt sắt lạnh dán vào da thịt, cảm giác rét run như thấm vào tận xương tủy. Cô co đầu gối, dùng hai tay ôm chân, dựa lưng vào tường, nhìn ánh sao lấp ló qua khung cửa sổ. Tuy rằng trải qua mấy lượt thẩm vấn đã rất uể oải, nhưng Kha Hựu không có chợp mắt, trong đầu không ngừng hiện ra bóng hình của Phỉ Phỉ.
Đây ắt hẳn là một đêm đen tối nhất, thấy được Lam Tiêu Mạc coi mạng người như cỏ rác, thấy được sự máu lạnh vô tình của Lam Tử Ngưng, tính mạng của người khác ở trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới, ai ai cũng chỉ là một con cờ.
Một câu nói, một dấu tay, thậm chí một cái chớp mắt, đều có thể hủy diệt một người một cách đơn giản.
Bọn họ là ác ma, nhưng bên cạnh đó, bản thân cũng là đao phủ hại chết Phỉ Phỉ.
Mặt trời dần dần dâng cao nhuộm hồng một khoảng trời. Kha Hựu nằm thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109482/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.