Làn gió nhẹ buổi sáng sớm phất qua mặt cỏ, ánh mặt trời phủ một tầng viền vàng lên tòa kiến trúc, xua tan đi sương mờ, mang đến hơi thở tươi mát, xen lẫn vào đó là cái lạnh của đầu ngày. "Gâu gâu... gâu..." Lam Tử Ngưng nghe tiếng nhìn lại, Tiểu Bì trụi lông đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cô giúp việc ở phía sau nó gỡ vòng cổ xuống, Tiểu Bì liền chạy về phía Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng ngồi xổm xuống giang tay ra, đồng thời giãn mặt vui cười, ôm nó vào lòng. Mỗi tuần, chỉ có khi Tiểu Bì được tắm rửa, cạo lông sạch sẽ mới có thể gần gũi với nó như vầy. Lam Tử Ngưng xoa xoa nhúm lông tơ trên móng của nó, cất giọng trong trẻo tự thì thầm: "Mẹ nhỏ Tiểu Hựu của mày ấy, xấu xa lắm, cũng không chịu sắm cho ngươi bộ đồ nữa." Tiểu Bì thè lưỡi, phì hơi liếm Lam Tử Ngưng, sau đó bị Lam Tiêu Hàn đột ngột xuất hiện xách ra xa. "Đừng để đó ngồi trên người chứ." Cầm lấy khăn Lam Tiêu Hàn đưa, Lam Tử Ngưng cười yếu ớt lau lau tay, sau đó xoay người lại nhìn Lam Tiêu Tần ngồi trên xe lăn: "Anh, chào buổi sáng." Ánh mắt Lam Tiêu Tần rơi vào Tiểu Bì đang đắc ý lăn lộn quanh người Lam Tử Ngưng, đầu mày khẽ nhíu lại, đánh mắt với Lam Tiêu Hàn, cất giọng bình tĩnh hỏi: "Gần đây Lam Tiêu Mạc có động tĩnh gì không?" Lam Tiêu Hàn mặc áo sơmi màu đen, quần kaki màu ngà, lúc bước đi, lộ ra giày vải cao cổ màu lam, trông có vẻ lười nhác mà thoải mái. Nghe thấy hai người muốn nói chuyện chính sự, lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Lam Tiêu Tần, nhún nhún vai, Lam Tiêu Hàn xách Tiểu Bì trên đất lên, ôm nó đi tới cạnh bể bơi. Lam Tử Ngưng đi đường vòng ra phía sau Lam Tiêu Tần, đẩy xe lăn, đổi phương hướng tới chỗ chỉ mát cạnh hòn giả sơn, vừa đi vừa nói: "Tạm thời không có động tĩnh gì. Bây giờ hắn ta có Thẩm Dương nâng đỡ, cũng là bởi vì Thẩm Dương nợ lão già Lam Thừa Thiên một ân tình. Cô vợ nhỏ và thằng con cưng của Lam Thừa Thiên bây giờ còn ở trong tay chúng ta, Lam Tiêu Mạc cũng không hành động thiếu suy nghĩ gì lúc này." Lam Tiêu Tần gật đầu: "Để Kha Hựu quan sát cẩn thận." Lam Tử Ngưng ngồi xổm bên cạnh Lam Tiêu Tần, cảm kích ôm lấy tay anh, ngẩng đầu: "Anh à, cảm ơn anh đã bằng lòng cho Kha Hựu cơ hội." "Cơ hội." Lam Tiêu Tần cong môi cười, thở dài, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, đẩy Lam Tử Ngưng một cái: "Tốt nhất là đừng có vì cô ta mà bị bất cứ tổn hại gì nữa, bằng không, anh sẽ khiến cô ta biến mất ngay trước mặt em đấy." "Biết rồi mà." Lam Tử Ngưng xoay người lại, cúi đầu nở nụ cười nhợt nhạt, mang vẻ đắc ý và kiêu ngạo. Cảm xúc ấm áp thế này gần đây luôn quanh quẩn trong tim, Lam Tử Ngưng chưa từng thấy hạnh phúc như vậy. Thế nhưng, nháy mắt sau đó, lại bắt gặp một bóng nhỏ nhỏ bé đang xách va ly lén lút lẻn về phía cửa sau. Lam Tử Ngưng cùng Lam Tiêu Tần liếc nhau, liền vội đuổi theo, lên tiếng gọi cô ta: "Mợ à, định đi đâu vậy?" "Anh Thiên kêu người tới đón mẹ con chúng tôi." Cô vợ nhỏ của Lam Thừa Thiên, Lâm Nghi cũng chỉ là một cô gái gần 30 tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng gan cũng khá lớn, bị Lam Tử Ngưng gọi lại, cô ta bình tĩnh lại rất nhanh. "Lam Thừa Thiên?" Một câu cảm thán thốt ra từ miệng Lam Tử Ngưng, nhẹ nhàng lắc đầu, Lam Tử Ngưng đi qua kéo va ly của Lâm Nghi đi, híp mắt liếc nhìn cô ta một cái: "Mợ cho là, thằng con bảo bối của ông ta sẽ bảo vệ mẹ con mợ à? Bước ra khỏi căn nhà này, mẹ con hai người còn có đường sống sao?" Lâm Nghi siết chặt tay, đáp lại ngay: "Vậy tại sao các người còn ép Tiêu Đông đến trường chứ!" Ánh mắt Lam Tử Ngưng chợt lóe lên, sau đó được giọng nói ôn hòa che đậy hết, nhìn đôi mắt lóng lánh của Lâm Nghi, nàng cúi đầu thở dài: "Giúp mợ thanh lý môn hộ, dạy dỗ thằng con trai tử tế của mợ, hắn lúc nào cũng chăm chăm canh me hai mẹ con mợ đấy. Lúc bị bắt đi thì lại đổ lên đầu tôi." "Nó chỉ là một đứa bé! Tử Ngưng! Cô và hắn cùng lớn lên, cũng trải qua những thứ ân oán của bậc cha chú, cô cũng biết chuyện đó có bao nhiêu tàn nhẫn với một đứa bé mà! Cô có thể dùng tôi làm con tin, nhưng mà xin cô, buông tha cho nó đi." Trong nháy mắt, trái tim đang đắm chìm trong thù hận của Lam Tử Ngưng chợt thấy lay động. Lâm Nghi thuận thế mà lên, dịu giọng cầu xin: "Tử Ngưng, cô cũng thích nó mà, cô còn từng cứu nó nữa mà. Tôi xin cô, đừng kéo Tiêu Đông vào." "Mợ nên thấy may mắn, tôi không giống Lam Thừa Thiên không bằng cầm thú! Chí ít tôi còn không ép mẹ con các người chia tách ra đâu!" Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Lam Tử Ngưng, hi vọng trong mắt Lâm Nghi dần tan biến, sau đó lại nuốt vào trong lòng. A Phong nhận được tin tức, vội vã chạy tới. Thấy Lâm Nghi và Lam Tử Ngưng đang giằng co, hắn nghiêm mặt nói: "Ngưng tỷ, tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện." Đôi mắt Lam Tử Ngưng sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nghi đang tái mặt, chợt nhớ ra Kha Hựu đang theo Tiêu Dông, trái tim muốn trật đi một nhịp. Nàng quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Kha Hựu đâu?" "Ở đó luôn." "Những người khác đâu?" "Huy ca đã có mặt." "Giám sát chặt chẽ, đừng để cô ấy liều mạng quá." Sắc mặt Lam Tử Ngưng hơi trầm xuống: "Chuẩn bị xe." Nhanh chóng chỉnh lý cảm xúc, Lam Tử Ngưng giấu hết bất an, nhếch khóe môi, độ cong nâng lên vô cùng hoàn hảo, thản nhiên cười với Lâm Nghi: "Mợ à, đã quá muộn rồi. Oan có đầu nợ có chủ, đi với tôi đón Tiêu Đông về thôi. Giải quyết Lam Tiêu Mạc xong, mẹ con các người muốn đi đâu thì đi." - -- Mấy ngày nay, Kha Hựu vẫn luôn theo Lam Tiêu Đông, hộ tống cậu bé đi học. Vốn dĩ, thấy cậu đã vào trường học, Kha Hựu dự định theo đàn em về, lại không ngờ đột nhiên vang lên hai tiếng súng "Bang bang". Trong lòng chợt thấy lạnh đi. Đã xảy ra chuyện! Giật mình xong, Kha Hựu lập tức nhảy người, vội vàng xuống xe chạy lại trường. Ngoài cổng trường náo loạn hết lên, tiếng thét chói tai và tiếng kêu la sợ hãi liên tiếp vang lên. Kha Hựu và Minh Huy đuổi theo chạy ngược dòng vào đám đông,. Minh Huy ở sau gọi Kha Hựu lại: "Đừng vào đó!" Kha Hựu mắt điếc tai ngơ, sân trường đang cực kỳ hỗn loạn. Mấy đứa trẻ được giáo viên lùa ra ngoài, điên cuồng chạy về phía cổng. Căn bản không thể rõ tiếng súng nổ từ đâu, Kha Hựu kéo lại một cô giáo đang chạy tới: "Tiếng súng từ đâu vọng lại!" Cô giáo chỉ vào dãy lầu học, "Vừa rồi, lầu hai." Cuối cùng, sau khi đám đông di tản hết, sân trường ồn ào nhốn nháo đã yên tĩnh như tờ. Kha Hựu cẩn trọng lẻn vào dãy phòng học, Minh Huy bất đắc dĩ đuổi theo. Tới cầu thang lầu hai, Kha Hựu phát hiện trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh. Trong hai phát súng vừa rồi, có một phát bắn vào cửa kính phòng học lớp hai. Trên mặt đất có một bãi máu, máu đỏ đang từ từ lan ra hành lang, nhìn thấy mà giật mình. Minh Huy nhận được mệnh lệnh của Lam Tử Ngưng, bảo vệ Kha Hựu mới là hàng đầu, về phần Tiêu Đông kia, giữ được thì giữ. Thấy Kha Hựu định cất bước đi tới, Minh Huy vội vàng kéo cô lại. "Cô làm gì đó? Bên trong mấy người cô có biết không? Ngưng tỷ chỉ kêu chúng tôi cam đoan giữ lại những kẻ đó để chỉ tội Lam Tiêu Mạc. Cô lăn vào đó cũng vô ích thôi! Đợi cảnh sát tới, muốn chạy cũng không chạy được!" Binh một tiếng giòn vang, từ phòng học sát vách phát ra! "Mẹ nó!" Theo sau một tiếng chửi, Kha Hựu nghe thấy tiếng bàn gỗ ngã xuống đất. "Còn giả bộ hả! Hồi nãy không phải rất anh dũng hả? Giả bộ này!" "Lão đại, hình như nó sắp tắt thở rồi?" "Hu hu..." Tiếng khóc của Tiêu Đông trong khung cảnh yên tĩnh này thật quá mức chói tai. "Câm miệng! Còn khóc nữa tao đập chết mày!" Tiếng nói từ cách đó không xa truyền đến, Kha Hựu lôi kéo Minh Huy, khom người xuống. Hai người nín thở chui vào một gian phòng học bên cạnh: "Theo tiếng này thì chỉ có hai người!" "Ngưng tỷ muốn giữ lại người sống!" Minh Huy tức Kha Hựu muốn chết, gầm nhẹ: "Bọn chúng có súng, bây giờ cô đi vào chỉ tổ thêm phiền." Có người trúng đạn, chảy nhiều máu như thế, nếu như không nhanh chóng cấp cứu, e là tính mệnh khó giữ! Kha Hựu không thèm để ý, trái tim đập điên cuồng. Cô cúi người nhích từng bước một hướng tới phòng học sát vách, nghiêng người dán sát tường, từ khe cửa quan sát tình huống bên trong. Trong phòng học, có một tên đầu trọc bóng lưỡng, bịt mặt đang cầm súng. Gã đang giẫm trên một chàng trai trẻ tuổi. Người đó mặc đồ thể dục, trước ngực có đeo còi, thoạt nhìn như là giáo viên thể dục. Phía sau gã là Tiêu Đông đang dùng hai tay bịt miệng, mặt khóc đến đỏ bừng. "Mẹ nó! Tự mày muốn chết cũng đừng kéo tụi tao vào!" Đầu trọc hùng hùng hổ hổ đá thầy giáo một cái: "Lão đại, vì thằng khốn này mà lớn chuyện rồi, giờ phải làm sao đây?" Kha Hựu hiểu rằng nên lập tức báo cảnh sát, tình thế đã ngàn cân treo sợi tóc rồi. Lam Tử Ngưng muốn dùng Tiêu Đông làm con mồi, dẫn người của Lam Tiêu Mạc ra, bắt sống chúng rồi tóm lấy nhược điểm của Lam Tiêu Mạc. Nàng ta sẽ không màng tới sống chết của Tiêu Đông. Cũng may hai người kia dường như không có định hạ độc thủ với Tiêu Đông, chỉ là muốn bắt nó. Cho nên, chuyện có thể làm duy nhất lúc này, là như Minh Huy nói, yên lặng chờ đợi. Người lão đại dáng dấp chòm râu lão, lao khởi Tiêu Đông, "Sấn cảnh sát không có tới, chúng ta triệt." Thế nhưng cảnh sát xuất hiện còn nhanh hơn trong dự tính nữa. Xe cảnh sát lặng yên chạy vào trường học. Cảnh sát được trang bị vũ trang hạng nặng từ trên xe nhảy xuống, nhanh chóng kéo ra dây cách ly, vây quanh trường học. Đầu trọc vừa thấy cảnh sát trang bị súng đầy đủ, sợ đến bật người ra sau: "Mẹ nó! Cảnh sát đến đây lúc nào?!" "Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, nhanh chóng bỏ vũ khí đầu hàng. Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, hãy chóng bỏ vũ khí đầu hàng!" Loa công suất lớn gắn trên một xe tải lặp lại mấy lần. Cảnh sát đã lặng lẽ di chuyển khắp cả trường, chuẩn bị hành động. Gã có râu giao Tiêu Đông cho Đầu trọc, lên nòng súng, đẩy thầy giáo tiến lên, còn mình thì ngồi xổm dưới lan can, bắn một phát lên trời, rống lớn: "Trên tay tao có hai đứa, một đứa đã ăn đạn, đứa còn lại là một oắt con. Tất cả không được tiến lên, bằng không tao sẽ cho chúng nó chết chùm!" Kha Hựu và Minh Huy cũng cả kinh, vội vã cúi đầu quay về căn phòng học khi nãy. Trong lúc nhất thời, thế cục hóa giương cung bạt kiếm. Kha Hựu lặng lẽ móc súng lục ra, mở chốt, lúc cần thiết sẽ bắn gục hai gã kia. Ngay sau đó Gã có râu túm lấy thầy giáo, bốn người bắt đầu dời đi. Minh Huy hơi kinh ngạc, mặt mày lạnh lẽo kéo cô lại: "Cô làm gì đó, cảnh sát cũng tới rồi, chúng ta phải đi thôi!" Kha Hựu cũng thấy bản thân không ổn, biến sắc, cặp mắt xuyên qua lan can nhìn xuống phía dưới. Tổ trưởng tổ trọng án La Minh đang thương lượng gì đó với mấy sĩ quan cùng cấp khác, liên tục khoa tay múa chân. Xem trận thế hiện tại cùng đám đông cảnh sát đều mặc áo chống đạn, chẳng lẽ định ập vào thật? Kha Hựu nhẹ giọng nói với Minh Huy: "Có lẽ đám cảnh sát đó cũng là Ngưng tỷ an bài, chúng ta lui trước đã." " Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, hay mau mau bỏ vũ khí đầu hàng! Bằng không chúng tôi sẽ áp dụng hành động!" Tiếng cảnh báo vừa phát ra, hai tiếng súng lần lượt vang lên, sau đó là tiếng nói đầy hăm dọa: "Xếp xe cho tụi tao! Phải có tài xế! Phải là nữ!" Cảnh sát bị tiếng súng hù dọa, vội vàng ẩn nấp. "Tao cho tụi bây năm phút!" Gã có râu chạy tới một lối cầu thang khác, dùng sức túm Tiêu Đông treo lơ lửng bên ngoài, lại rống to hơn: "Tất cả công an đều lui ra ngoài hết!" Sau một lúc yên tĩnh đến lạ lùng, loa lớn của cảnh sát lại vang lên, "Chúng tôi cần thời gian sắp xếp!" "Đừng giỡn mặt với tao! Đúng năm phút đồng hồ!" Cảnh sát trên sân trường đều bắt đầu lùi về sau, Kha Hựu hơi thở ra. Con tin trong tay, thái độ lại cứng rắn, cảnh sát không nên quá gấp gáp, tất cả đều chậm rãi lui lại. Kha Hựu đẩy đẩy Minh Huy, ý ra hiệu bảo hắn đi: "Chúng ta để súng lại, sau đó đi." Kha Hựu nhìn lại, tòa nhà cách dãy lầu học gần nhất cũng chỉ có 200 mét, cảnh sát nhất định có bố trí bắn tỉa ở đó. Hai gã không dám ló đầu, nếu không, rất có thể bị một phát thủng đầu. Dẫn Minh Huy xuống lầu một, Kha Hựu bỗng lui lại. Minh Huy đang muốn ngăn cản, lại bị Kha Hựu đẩy ra, bật người chạy thẳng lên lầu ba, sau đó chạy thẳng tới phía Gã có râu. Theo cô đoán, hai gã nọ còn đang ở chỗ cầu thang đợi xe đến. Kha Hựu đứng đầu cầu thang lầu ba, hít sâu vào, sau đó cố ý tạo ra tiếng động. "Ai đó!" Đến khi đối mặt với Đầu trọc, Kha Hựu bỗng thu hồi đường nhìn, làm bộ e ngại lùi người về, trốn vào phòng học. Tất cả dường như tiến hành phi thường thuận lợi. Đầu trọc tức khắc giơ súng, đá văng cửa, nhắm ngay Kha Hựu đang trốn dưới bàn. Bởi vì chạy trốn nhanh, sắc mặt Kha Hựu hơi tái, hơn nữa còn cố ý run rẩy, Đầu trọc trong mắt, đây chính là một cô gái yếu ớt. Gã túm lấy Kha Hựu lôi ra ngoài, sắc mặt Kha Hựu đột nhiên biến đổi, khiếp sợ nói: "Đại ca, đừng giết tôi mà." Đầu trọc lôi Kha Hựu, đẩy đi xuống lầu. Kha Hựu rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Đông, hai chân cậu bé không ngừng run rẩy, cặp mắt đờ ra, hiển nhiên là sợ cực độ. Anh thầy giáo thì bị trúng đạn ở đùi, dù chảy không ít máu, nhưng cũng không phải vết thương trí mạng. Kha Hựu cảm giác trán và lưng thoáng cái đều bị mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm. "Đại ca à, tôi giúp mấy người lái xe nha, chỉ cần đừng giết tôi là được." Tiếng loa đồng của cảnh sát vang lên lần nữa: "Xe đã chuẩn bị xong, tài xế cũng có rồi, mong các người không tổn hại con tin." Nhìn thấy Kha Hựu đầy sợ hãi e ngại, chỉ trong mấy giây, Gã có râu đã phán đoán kết cục, hô to: "Tất cả thối lui, tài xế cũng biến đi!" Tài xế mà cảnh sát phái tới chúng sẽ không dễ dàng tin tưởng, mặc kệ có phải phụ nữ hay không. Mà Kha Hựu xuất hiện ở trong trường, liền khiến chúng cho rằng cô chỉ là một cô giáo yếu đuối, càng dễ có được tin tưởng của bọn chúng hơn. Gã có râu đẩy Kha Hựu đi ra ngoài trước, cầm súng chỉa vào cô: "Mở cửa xe hết ra, cốp xe cũng mở, sau đó khởi động xe, chạy lại đây." Kha Hựu làm bộ run rẩy, chậm rãi đi tới gần xe, khóe mắt thỉnh thoảng quét qua cảnh vật xung quanh. Thoáng cái, rất rõ ràng thấy Lam Tử Ngưng đầy lo lắng đứng trong đám đông đằng kia. Kha Hựu thầm thở ra, chỉ cần Lam Tử Ngưng xuất hiện, nàng sẽ nắm chắc bắt hai gã kia khoanh tay chịu trói. Bởi vì nàng còn cần chúng đi đối phó Lam Tiêu Mạc. Kha Hựu càng thêm khẳng định rằng trong đám cảnh sát kia, nhất định có người là nội quỷ. Vòng quanh xe một vòng, Kha Hựu nghe lời Gã có râu mở hết cửa xe ra, sau đó tiến vào xe. Dưới con mắt của gã, mấy lần run tay bần bật không thể tra trúng chìa khóa vào ổ, cố ý kéo dài thời gian. Sau đó lại làm bộ không biết lái xe, lai xe đến cách hai gã còn tới mười mét thì dừng lại. Đầu trọc đang lôi anh thầy giáo, anh chàng đang bị thương ở đùi nên đi rất chậm. Đầu trọc đi rất mất thời gian, mà Gã có râu đang tóm Tiêu Đông, một tay kìm chặt Tiêu Đông, một tay cầm sung, hiển nhiên là nên đối phó Gã có râu trước. Đầu trọc và Gã có râu, một người đẩy một người, che ở trước mình, ghì súng lên thái dương của bọn họ, cẩn thận đi bước một qua. Đúng lúc này, Kha Hựu đột nhiên nhảy xuống xe, giơ hai tay lên, còn ngồi bệt xuống đất, làm bộ nhũn chân: "Tôi không biết lái xe..." Gã có râu tức khắc thay đổi đầu súng, vừa nhìn cổng trường, vừa giơ súng chỉa vào Kha Hựu: "Lên xe!" Kha Hựu nơm nớp lo sợ làm bộ muốn đứng lên. Sau đó đột nhiên bằng bằng hai tiếng, hầu như là trong nháy mắt, súng trong tay hai gã đồng thời rơi xuống đất. Kha Hựu nhào tới, làm cho Gã có râu lảo đảo vài bước, Tiêu Đông thoát khỏi tay gã. Ngay sau đó, cảnh sát mai phục khắp nơi trong trường học đồng loạt xông ra. - ------ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau có thịt. Đợi lâu. Sau đó tôi đã dựng nền xong, bắt đầu thu. - ------ Editor có lời muốn nói: Rất mừng khi còn có bạn gọi tên mình réo chương ^.^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]