Chương trước
Chương sau
Lúc tỉnh dậy, đau đầu muốn nứt ra, mông lung mở hai mắt, đối diện là cặp mắt nóng rực gần trong gang tấc. Kha Hựu nhất thời giật mình, trên mặt rõ ràng nghệch ra.
Lam Tử Ngưng treo nụ cười bên mép, giọng lại có chút lãnh đạm.
"Thấy tôi rất bất ngờ ư?"
Xác thực là bất ngời. Bất ngờ bản thân lại ngủ sâu như thế, có người vào phòng cũng không phát hiện. Kha Hựu không khỏi ảo não về sự phóng túng đêm qua. Nhớ tới một màn đêm qua xem lầm Phỉ Phỉ trở thành Lam Tử Ngưng, Kha Hựu há mồm, phát hiện cổ họng khô khốc, trong tâm muộn phiền cực kỳ, nói thầm: "Đúng là bất ngờ... Tôi tưởng..."
Lam Tử Ngưng ép buộc bản thân dời mắt khỏi dấu hôn trên cổ cô, mỉm cười, biểu cảm sâu không lường được.
"Tưởng gì?"
Dừng một chút, nàng in dấu lên môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái.
"Hoặc nói, người em mong muốn là ai?"
Ngơ ngác nghe cái giọng mang mấy phần bất mãn nọ, Kha Hựu giật mình. Nhất định là tối qua có người mật báo, Kha Hựu xoa xoa đôi môi bị trừng phạt, hậm hực nói: "Không phải chị tới để bắt kẻ thông dâm đấy chứ?"
Thở dài, Kha Hựu ngồi dậy, cúi đầu nhìn lại, thấy hơi buồn cười. Lam Tử Ngưng kéo cái đẩu nhỏ tới, cứ thế thẳng tắp ngồi ở bên giường. Đây thực sự giống như mang thương ra trận.
"Để chị thất vọng rồi đúng không?"
Lam Tử Ngưng không có khẳng định cũng không có phủ định, ánh mắt lại bất giác miết tới cần cổ của Kha Hựu, đột ngột hỏi: "Là em chủ động, hay là cô ta chủ động?"
Kha Hựu vô cùng kinh ngạc. Từ cái gương nhỏ trên bàn nhìn thấy dấu hồng nhạt kia, đột nhiên dây thần kinh khắp người căng lên. Kha Hựu thật oan uổng, nhưng lại không muốn nói ra chuyện mình ảo giác thành nàng.
Kha Hựu trầm giọng: "Chưa xảy ra cái gì hết, chị có tin hay không?"
Lam Tử Ngưng nâng cao mày liễu, chỉnh lại váy của Kha Hựu, nét mặt lạnh nhạt.
Thật ra đối với người đứng đắn như Kha Hựu, bản thân năm lần bảy lượt câu dẫn cũng không thể khiến cô xìu đi. Lam Tử Ngưng không tin một Phỉ Phỉ bỗng dưng chen ngang đó sẽ mạnh hơn mình.
Hơn nữa váy áo trên người Kha Hựu còn nguyên, tối hôm qua thời gian Phỉ Phỉ ở trong phòng lại rất ngắn, tuy rằng trên cổ có một dấu hôn, nhưng có lẽ là Kha Hựu dừng cương trước vực, cự tuyệt Phỉ Phỉ.
Lướt qua câu hỏi của cô, Lam Tử Ngưng hỏi lại: "Vì sao hôm qua lại đi uống rượu, còn uống tới xỉn như vậy?"
Một cửa đã qua, Kha Hựu còn chưa thở phào lại tới một kích, nhưng kích này hiển nhiên dễ hơn nhiều.
Kha Hựu tùy tiện mượn cớ qua loa: "Thấy chị cùng Tần ca quan hệ tốt như vậy, có chút ước ao, nhớ nhà."
Thoạt đầu Lam Tử Ngưng chỉ lẳng lặng nhìn cô, nỗ lực nhìn ra chút nào đó không tự nhiên của từ nét mặt của cô. Thế nhưng đối mặt với một người cẩn thận như Kha Hựu, rất hiển nhiên đó là phí công, lại còn bị dáng vẻ cô đơn của cô làm cho đau xót cõi lòng.
Lam Tử Ngưng mím môi cười, cố ý dùng giọng chua chát trêu ghẹo: "Không nhớ tôi sao?"
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản đã làm cho nàng tin, phản ứng như vậy, lại làm Kha Hựu có chút lo lắng.
Kha Hựu không nói gì, thở dài, mặt áp trong lòng bàn tay nàng, khẽ cười.
Đối mặt Kha Hựu dịu ngoan như vậy, Lam Tử Ngưng không tiếp chiêu nổi, cứng ngắc ưỡn lưng, xoay người cầm bình giữ nhiệt tới, mở nắp rồi rót ra chén, đưa cho cô.
"Canh gà sâm Mỹ."
Cầm chén canh gà nóng hổi, Kha Hựu cúi đầu, canh thật vừa miệng. Lẳng lặng uống xong, rốt cục kiềm chế không được, Kha Hựu hỏi: "Bọn họ báo cáo với chị như thế nào?"
Lam Tử Ngưng ngẩn người, mới nhớ tới câu "Bắt kẻ thông dâm" mà Kha Hựu nói khi nãy. Nàng áp sắt tới, sắc mặt tối đen chậm rãi nói:
"Bọn họ nói, em cứu cô Phỉ Phỉ kia. Cô ta mang em say khướt trở về. Bọn họ còn nói cho tôi biết, tận mắt thấy cô ta bước vào phòng của em, ở bên trong tới nửa tiếng đồng hồ."
Trên người nàng còn có thương tích, nhưng vẫn nấu canh giải rượu tự mình mang đến, mặc dù nhìn từ nét mặt của nàng, hành vi ấy cũng có thể chỉ là chừa đường cho kế hoạch "Bắt kẻ thông dâm" của nàng mà thôi. Nhưng tình cảm ấm áp vẫn quanh quẩn trong lòng.
Kha Hựu dò cái trán của nàng, vẫn hơi nóng. Cô nghiêm túc hỏi: "Liều lĩnh chạy đến đây, chị thật sự làm tôi e ngại đấy. Không biết bản thân còn bị thương à? Chạy loạn khắp nơi, để Lam Tiêu Mạc tìm được cơ hội thì làm sao?"
Lam Tử Ngưng nhìn cô, tâm tình tốt lên, trên mặt rốt cuộc lộ ý cười, lại rót thêm canh cho cô, nói:
"Thật vất vả mới cưa đổ, tôi đương nhiên phải trông kỹ rồi."
Hôn một cái lên trán Kha Hựu, còn âm dương quái khí nói: "Biểu hiện của em coi như làm tôi thỏa mãn. Về phần người mật báo với tôi, tùy em muốn xử thế nào thì xử."
Kha Hựu hơi đăm chiêu, lời của nàng có thâm ý, không chỉ là nói tới người mật báo, hẳn là còn bao gồm cả Phỉ Phỉ.
Ăn canh xong, Kha Hựu cong khóe môi: "Tôi có từng nói với chị là tôi rất thích tiền chưa?"
Lam Tử Ngưng hơi nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Dạ Mị cũng có thể phát triển nghiệp vụ nam sắc. Về phần Phỉ Phỉ, thiếu chút nữa để Trần Quý Hoàn bắt gặp, cũng phải để cô ta nhớ thật kỹ. Nếu cô ta thích công việc đó, như vậy tùy cô ta. Công tác của cô ta sau này, nam nữ không phân biệt."
Nói đến Phỉ Phỉ, Kha Hựu cố ý nhằm vào chuyện nàng ta phá hỏng quy tắc của Dạ Mị.
Lam Tử Ngưng quét mắt nhìn Kha Hựu, có cảm giác âm hàn chính nàng cũng không phát hiện, cười ha hả: "Em quyết định đi."
Kha Hựu đã hiểu, đến nước này, Lam Tử Ngưng và Phỉ Phỉ coi như đã kết thù. Nếu Phỉ Phỉ muốn bình an, liền không thể sinh sự để lộ nhược điểm. Ánh mắt Kha Hựu vẫn rất bình tĩnh, chuyển chủ đề: "Được rồi, chó con tôi đã để lại Dạ Mị rồi."
Bầu không khí hòa hoãn hơn. Lam Tử Ngưng lại bắt đầu khẩn trương, cũng chẳng màng tới ăn dấm gì nữa. Cái chuyện nuôi chó này, tối hôm qua nàng đã suy nghĩ cả đêm, không biết nên mở miệng đề cập với Lam Tiêu Tần thể nào.
Chứng hen suyễn của nàng tuy trải qua điều trì đã rất ít khi phát bệnh. Thế nhưng đối với chuyện nuôi chó, quả thực có chút lo ngại. Khi còn bé, bởi vì từng tiếp xúc với lông động vật mà suýt chết, từ đó về sau Lam Tiêu Tần liền không để cho nàng tiếp xúc với động vật lông dài nữa.
Thế nhưng lúc này, Lam Tử Ngưng không muốn làm Kha Hựu đang tràn đầy hứng thú phải thất vọng, cười hỏi: "Em mua giống chó gì?"
"Wales Corgi, nghe nói rất thông minh, còn thích làm ầm ĩ, y như chị vậy."
Kha Hựu xuống giường, thản nhiên tới tủ lấy đồ đi vào phòng tắm. Trước đó còn không quên chớp chớp mắt với Lam Tử Ngưng: "Chủ chó hai người chơi với nhau, sẽ không buồn chán, cũng đỡ quấn lấy tôi chặt đến không thở nổi."
- --
Trước quán bar, Kha Hựu xuống xe mở cửa, Lam Tử Ngưng đi theo phía sau cô, len lén xịt thuốc dự phòng, trước khi Kha Hựu quay đầu đã nhanh chóng cất lại vào túi xách.
Cửa lớn được đẩy ra, luồng khí lạnh ập tới, Kha Hựu nhíu nhíu mày. Tối hôm qua trước khi tan tầm, nhất định là có người quên tắt máy lạnh rồi. May mà trước khi say cô đã đưa chó con tới phòng làm việc, nước và thức ăn chó cũng chuẩn bị đầy đủ rồi.
Kha Hựu quay lại, hỏi tài xế áo khoác rồi khoác lên vai Lam Tử Ngưng.
"Chị ở đây chờ đi, tôi lên mang nó xuống rồi đưa chị về nghỉ ngơi. Dưỡng thương cho tốt, ngày mai phải đi công ty gặp người đấy."
Lam Tử Ngưng hơi nhíu mày. Từng viên đạn bọc đường của Kha Hựu thật sự có tác dụng trấn an cảm xúc. Lam Tử Ngưng mím môi cười, gật đầu: "Tôi ở đây chờ em."
Kha Hựu cất bước đi lên phòng làm việc ở tầng hai. Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Kha Hựu phát hiện quầy bar khá lộn xộn, ly rượu trên bàn còn chưa dọn, trước quầy bar còn có mảnh thủy tinh. Kha Hựu nghĩ thầm, Tiểu Bao không phải người qua loa tắc trách như thế.
Dọc đường đi vẫn sóng yên biển lặng, mở cửa ban công, trước mắt vẫn bình thường, chỉ có vài tiếng chó rên ư ử rất nhỏ trong nhà vệ sinh.
Kha Hựu chậm rãi bước tới, lại phát hiện chó nhỏ đang vùng vẫy trong bồn tắm lớn. Nước bên trong không nhiều, chó nhỏ có thể nổi ở trong đó, lại không thể trèo ra được. Nhà vệ sinh quét mắt là có thể thấy hết, không có ai cả. Phòng làm việc cũng không có chút động tĩnh. Là ai đang giở trò đây?
Kha Hựu bước nhanh tới ôm con chó nhỏ lạnh run cầm cập ra ngoài, dùng khăn bọc nó lại.
Kha Hựu thả nó xuống đất, cầm lấy dao cạo râu trên bồn rửa tay, dấu lưỡi lam giữa ngón tay tay trái cầm bình nước rửa tay ném ra ngoài. Lẳng lặng đợi cả đỗi, vẫn không thấy động tĩnh gì. Kha Hựu chậm rãi đi tới, đột nhiên, phịch một tiếng, cửa tủ quần áo bị mở ra.
Kha Hựu mới vừa ngẩng đầu, lập tức có một cái bao tải trùm lấy đầu cô.
Kha Hựu khá kinh ngạc. Đây vốn là phòng làm việc của Tăng Bằng Vũ, Kha Hựu không có vào nhiều, bình thường cũng không chú ý ở đây còn có tủ đồ. Bị trùm trong bao tải, Kha Hựu bị đẩy một cái, ngã ầm xuống đất. Còn chưa kịp phản ứng, miệng bao đã bị ghìm chặt, sau đó là bị ôm ngang hông. Cơ thể thoáng cái bay lên không, Kha Hựu nỗ lực đấm đá, mà người khiêng cô lại rất mạnh, còn đè cô lại, không thể động đậy nữa.
Một tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên, theo sau là tiếng là đau đớn. Người khiêng Kha Hựu ngã sấp xuống, Kha Hựu cũng tùy theo ngã văng ra ngoài.
Lúc chạm đất, Kha Hựu cố giãy dụa, dùng lưỡi lam giấu khi nãy rạch bao tải, nhanh chóng chui ra ngoài.
Bình tĩnh lại, thấy trước mắt có một cô gái, trên mặt đất có một người cao to, hình như đã ngất đi. Cô gái kia siết chặt tay, đứng vững thế trung bình tấn, bộ dạng đúng kiểu đối đầu kẻ địch hung hãn, đi lùi từng bước. Ngay sau đó, ngoài cửa có một nhóm người xông vào.
Kha Hựu nhăn mày đứng dậu, cảnh giác nhìn hướng cửa. Đợi tới khi cô gái kia lùi đến bên cạnh, Kha Hựu mới phát hiện, cô gái đó là Trần Quý Hoàn.
Cùng lúc đó, mấy người đàn ông cao lớn kia đẩy Tiểu Bao bị trói gô tới. Có năm người, mỗi người đều hơn mét tám. Người đi đầu cầm tay không, mấy người ở sau ai nấy đều cầm dao, cầm gậy sắt đủ thứ.
Trần Quý Hoàn cùng Kha Hựu liếc nhau, chậm rãi lùi bước ra sau. Hai người sóng vai mà đứng, Trần Quý Hoàn nhỏ giọng nói: "May mà cô không có vũ khí, bằng không tôi nhất định sẽ tố cáo cô tàng trữ súng ống."
Kha Hựu liếc nhìn Trần Quý Hoàn, tầm mắt lại chuyển tới năm người đàn ông kia, cô cười nói: "Cảnh sát Trần, cô tự ý xông vào nơi ở riêng tư của người khác, tôi cũng có thể kiện cô đấy."
Trần Quý Hoàn cắn răng, hừ một tiếng: "Thật đáng tiếc, tôi tìm được dụng cụ dùng để hút chất có hại trong thùng rác ở Dạ Mị của các cô. Giải quyết xong mấy người này, có lẽ cô phải đi theo tôi một chuyên đấy."
Người đàn ông tóc vàng đi đầu thấy trước mặt chỉ có hai cô gái, ngoẹo ngoẹo đầu: "Cô Kha, đi theo chúng tôi, phối hợp một chút, sẽ không bị thương."
Kha Hựu cười cười, "Hiện tại tôi là một công dân nghiêm túc, sợ rằng cô phải bảo vệ tôi trước đấy."
Nói vậy, những người này thấy chó con ở đây, đã sớm mai phục trong phòng chờ bắt người. May mà tối hôm qua uống say, quên mất chỗ này. Bằng không với tình trạng đó, khẳng định là sẽ thành thịt cá mặc người chém giết rồi.
Hiện tại nếu như cứng đối cứng, chưa chắc đánh thắng được.
Nhẹ nhàng cười, Kha Hựu bắt đầu dùng chiêu thái cức, dưới lầu có người của Lam Tử Ngưng, kéo dài một phen, để Lam Tử Ngưng cứu mới là thượng sách.
Trên mặt đất, Tiểu Bao bị bịt miệng, ô ô kêu to.
Kha Hựu quay trở lại ôm lấy chó con, hất hất cằm với Tiểu Bao, cười nói: "Cảnh sát Trần, nếu tôi còn mạng trở về, nhất định sẽ kiện cô không làm tròn trách nhiệm."
Kha Hựu vừa lau mình cho chó nhỏ, vừa đi tới chỗ mấy người kia.
Trần Quý Hoàn không có ngờ Kha Hựu sẽ phối hợp bọn họ. Chộp lấy vai Kha Hựu, kéo cô ra sau, cau mày bảo vệ ở trước người Kha Hựu.
"Có mang điện thoại không, báo cảnh sát đi."
"Cô xác định?" Kha Hựu đứng ở phía sau, không khỏi lườm nàng một cái. Trần Quý Hoàn có vẻ rất là hưng phấn. Bất đắc dĩ, Kha Hựu ngoắc ngoắc môi, lại thả chó con xuống đất, xoay xoay cổ.
"Tôi chưa từng thử kề vai chiến đấu với cảnh sát đâu."
Hai người cầm dao hí mắt nhìn Kha Hựu và Trần Quý Hoàn, đắc ý thong thả bước tới: "Không sợ hủy dung?"
Trần Quý Hoàn chẳng thèm để ý, dịch bước lên trước. Lời còn chưa dứt, người cao to đi trước đã trúng một cước của Trần Quý Hoàn. Đàn ông cũng không phải bằng giấy, tuy có chút khinh địch, nhưng cũng không bị một cước này đạp ngã, chỉ là ăn đau lùi ra sau một bước. Sau đó liền cầm dao nổi giận đánh tới chỗ Trần Quý Hoàn.
Mà bên này, người đàn ông trước mặt Kha Hựu cũng từ từ tới gần. Lúc này, Kha Hựu thoáng khom lưng linh hoạt tránh thoát con dao người kia đâm tới, dùng lưỡi lam trong tay cắt bụng người nọ. Máu đỏ lập tức chảy ra, nhưng lưỡi dao rất mảnh, căn bản không có nhiều lực sát thương, trái lại là làm cho tên kia ăn đau đá Kha Hựu một cái.
Kha Hựu nghiêng người tránh, thối lui đến gần bên Trần Quý Hoàn bị đá trúng cổ họng đang đứng thở dốc.
"Cô khinh địch quá."
Trần Quý Hoàn ôm cổ, mặt đỏ bừng, thở hổn hển cả buổi mới hồi phục tinh thần lại. Lúc này tên nọ cười bước tới gần, hừ lạnh một tiếng. Trần Quý Hoàn dứt khoát ngồi thụp xuống, tay trái chống đất, chân trái ngăn trở bước chân của tên kia, chân phải đá trúng bắp chân của hắn.
Tên đó bị đá đến lảo đảo, Kha Hựu nhấc chân đá lên đầu hắn ta.
Màn phối hợp hoàn mỹ này dễ dàng giải quyết một tên cao to. Thế nhưng ngay sau đó, nhóm người còn lại ở phía sau đều giơ gậy xông lên.
Trần Quý Hoàn không hề tỏ ra yếu kém, siết quả đấm, nhấc chân phủ đầu tên xông lên trước, đá rớt cây gậy sắt trong tay hắn.
Kha Hựu chợt bắt lấy gậy nghênh đón với cây của tên còn lại. Bên va chạm, sức của Kha Hựu hiển nhiên không bằng đàn ông. Cô túm lấy Trần Quý Hoàn lui ra sau, vẫy vẫy tay.
Kha Hựu đột nhiên cười cười, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đá vào đũng quần tên đó.
Á một tiếng, tên cao to ấy kẹp chặt hai chân ngã xuống đất.
Trần Quý Hoàn thừa cơ đạp bước nhảy lên, lúc này đây trực tiếp đá trúng mắt một tên khác. Tên đó ôm mắt gào khóc kêu to.
Hai người còn lại bị thân thủ của Trần Quý Hoàn hù sợ, trợn mắt há mồm, lập tức ý thức được hôm nay đã gặp phải một con ả khó xơi rồi.
Tên tóc vàng còn đang sững sờ, gậy sắt trong tay Kha Hựu đã bay tới, đập vào mắt hắn, lập tức máu tứa ra. Cây gậy rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Tóc vàng trợn to mắt, lau máu trên mặt, cầm gậy lên, hung hăng vung tới chỗ Kha Hựu.
Trần Quý Hoàn thấy thế, nhấc chân đá vào Tóc vàng, lại bị tên ở bên cạnh Tóc vàng túm chân, kéo ra sau. Trần Quý Hoàn ngã ụp xuống đất, bị hắn ghì chặt.
Kha Hựu vội khom lưng, tránh thoát một kích của Tóc vàng. Thế nhưng Tóc vàng tại tung cước đá vào bụng Kha Hựu.
Kha Hựu ngã văng ra ngoài, cả người đập vào bàn làm việc. Đèn bàn cũng bị đụng ngã rớt xuống đất.
Đầu óc quay cuồng, Kha Hựu phải hít sâu mấy hơi mới thấy đỡ hơn, thế nhưng mỗi lần hô hấp bụng đều đau thấu tim. Cơ thể cô run run, trán túa mồ hôi như mưa.
Gắng chịu đau nhức, Kha Hựu ôm bụng, chống mặt đất đứng lên, lui ra phía cửa.
Mục tiêu của bọn họ là mình, Trần Quý Hoàn tạm thời không có việc gì.
Kha Hựu nhanh chóng ra khỏi phòng, mấy người kia lập tức bỏ lại Trần Quý Hoàn đuổi theo. Kha Hựu ra sức chạy tới cửa quán bar. Mà quả nhiên mấy tên đó sớm có mai phục, vừa mới xuống lầu đã có người xông ra. Trước sau đều có địch, Kha Hựu tưởng rằng tới đây là xong đời rồi, lại đột nhiên tìm thấy đường sống.
"Kha Hựu!"
Chờ Kha Hựu quá lâu, Lam Tử Ngưng vẫn là nhịn không mà tiến vào. Trùng hợp nghe thấy tiếng động khác thường trên lầu, Lam Tử Ngưng đẩy thuộc hạ ra vội vàng chạy vào.
Chỉ có mấy người đuổi theo ở sau còn tấn công tới Kha Hựu, đám người trên hành lang thấy Lam Tử Ngưng xuất hiện liền thay đổi đầu thương, vọt qua chỗ Lam Tử Ngưng.
"Lam Tử Ngưng ở đây!"
Lam Tử Ngưng khẩn trương nhìn về phía Kha Hựu, phát hiện mặt mày cô hổ vẻ đau đớn, hiển nhiên là bị thương.
Lam Tử Ngưng đi lui ra sau, nét mặt ngưng trọng, cố ý ra vẻ ôm lưng đau đớn, để cho bọn họ biết bản thân bị thương, dẫn sự chú ý đến chỗ mình.
Thủ hạ của Lam Tử Ngưng cũng theo che chở nàng lùi ra sau.
Kịch liệt tranh đấu, Lam Tử Ngưng liên tục đi lui, hiển nhiên là động vết thương, nàng nhíu nhíu mày.
Kha Hựu hung hăng hít một hơi, vòng qua một lối không ai đi ra sức bỏ chạy. Lướt qua đống người, lôi kéo Lam Tử Ngưng chạy ra cửa...
Những người đó bị thuộc hạ của Lam Tử Ngưng cản, hai người có thể tung cửa chạy thẳng tới con hẻm nhỏ gần đó. Ở đây hẻo lánh yên tĩnh, rất an toàn, hai người đều tựa ở trên tường thở hồng hộc.
Gió nhẹ thổi tới, mái tóc mướt mồ hôi của Kha Hựu khẽ nhúc nhích, mồ hôi nhiễu xuống cằm.
Kha Hựu phát hiện môi Lam Tử Ngưng trắng bệch, nàng đang cắn chặt môi tựa như đang nhịn đau. Đưa tay sờ sau lưng nàng, chỉ là chạm nhẹ một cái, Lam Tử Ngưng đã ăn đau nhức hít vào một hơi.
Kha Hựu khẩn trương ôm Lam Tử Ngưng vào trong lòng, trước mắt mơ hồ.
"Chị không biết mình có thương tích trong người hả?!"
Lam Tử Ngưng lắc đầu, hơi thở yếu ớt: "Mục tiêu của bọn chúng vẫn là tôi. Là tôi liên lụy em."
Lui người ra, Lam Tử Ngưng kiểm tra thương thế của Kha Hựu, đôi mắt lạnh lẽo thâm sâu như biển. Mỗi chữ mỗi câu đều mang theo cơn giận ngút trời: "Lam Tiêu Mạc làm chúng ta bị thương, tôi phải cho Lam Thừa Thiên trả giá gấp vạn lần!"
Kha Hựu mở mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng cực kỳ chói mắt. Dẹp loạn cảm xúc, cô nhẹ giọng nói: "Chỗ Dạ Mị có Trần Quý Hoàn ở đó, cô ta nhất định sẽ gọi cảnh sát nhúng tay. Màn sống mái này trùng hợp bị bắt gặp, tôi phải quay về dọn tàn cục, để tránh liên lụy rộng hơn. Bây giờ chị về nghỉ ngơi đi. Vừa rồi cô ta không thấy chị, sẽ không tìm tới chỗ chị đâu."
Lam Tử Ngưng còn muốn mở miệng, đã bị Kha Hựu ngăn lại: "Lúc này tôi là người bị hại, không có sao đâu. Giúp tôi liên hệ với luật sư Cao là được rồi. Tôi xử lý xong sẽ lập tức trở lại tìm chị."
Lam Tử Ngưng gật đầu, lần nữa mềm giọng nói: "Tôi chờ em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.