Cả một buổi tối, Kha Hựu ngồi ở bên giường, tựa đầu trên mép giường cứ thế mà ngủ. Kha Hựu vốn ngủ không sâu, Lam Tử Ngưng thì đè ngực ngủ mê man, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng than cũng đều làm cô tỉnh lại.
Giống như vừa nhắm mắt thì trời đã sáng, mới ngủ không bao lâu, Kha Hựu đã tỉnh. Mở mắt ra, thấy Lam Tử Ngưng lộ tay ra ngoài chăn, Kha Hựu giật giật cánh tay tê rần, nửa quỳ đứng dậy đắp chăn lại cho nàng.
Cẩn thận vén tóc của nàng lên, nhìn thử vết thương trên cổ nàng. Vết thương không sâu, nhưng cách động mạch rất gần. Thật khó tưởng tượng, nếu như góc độ ra tay chuẩn một chút, nếu ra tay nặng một chút... Nhìn Lam Tử Ngưng đang ngủ say, ánh mắt Kha Hựu mất đi tiêu cự, không giấu được bất lực, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rải đầy sàn.
Lại qua một ngày mới. Mỗi một ngày, đối với người như Lam Tử Ngưng mà nói, đều rất quý giá.
Lắc đầu, Kha Hựu quay lại nhìn Lam Tử Ngưng sắc mặt nhợt nhạt đang trong giấc ngủ bình yên, chậm rãi vén tóc qua hai bên cho nàng, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Tôi bôi thuốc cho chị nhé."
Kha Hựu lấy thuốc bóp ra tay, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng, nhưng khi vừa chạm vào da nàng, Lam Tử Ngưng đã tỉnh.
Trằn trọc tỉnh lại, Lam Tử Ngưng chớp chớp mí mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng. Có lẽ là do say rượu, cũng có thể là do quá yếu. Gắng mở to mắt nhìn người trước mặt, là Kha Hựu. Lam Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109467/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.