"Kha Hựu... Em là của tôi... Ha ha ha!"
Trong giấc mơ, gương mặt yêu mị ấy vẫn không ngừng xuất hiện trước mắt. Kha Hựu mơ thấy mình bị giam cầm ở trên giường, Lam Tử Ngưng giống yêu nghiệt kia còn cười đến cuồng vọng, cười đến dữ tợn, đang làm chuyện bậy bạ với mình.
Phản kháng, khóc.
Khuôn mặt dữ tợn kia lại vì sự phản kháng của cô mà bắt đầu dịu dàng thương tiếc hơn. Gương mặt Lam Tử Ngưng cũng dần nhu hòa lại, thậm chí mang theo ma lực, làm cho bản thân trầm luân trong những động tác nơi ôn nhu đó, chủ động hùa theo...
Giật mình ngồi bật dậy, Kha Hựu giơ tay lau mồ hôi hột chảy xuống cằm, nhìn quanh bốn phía. May quá đây là căn phòng nhỏ đơn sơ của cô. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ bốn giờ ba mươi phút. Nàng phát hiện bản thân vừa vào cửa đã ngã đầu ngủ mất. Nằm như con cá chết đánh một giấc tận mười hai tiếng, lúc đứng dậy cả người đều bủn rủn.
Đỡ thắt lưng, lê cái thân đau nhức đi vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen, mặc cho dòng nước lạnh lẽo bao vây toàn thân. Nước lạnh xối tóc dính bết trước mắt, trượt xuống mắt, lướt qua cơ thể dơ bẩn không chịu nổi. Cô vặn nước lớn nhất, dòng nước ấy xóa tan dấu vết trên thân thể mình, liên tục kỳ cọ vết tích ám muội giữa hai chân. Đột nhiên, Kha Hựu giơ bàn tay ướt đẫm lên tát mình một cái, vì sự phóng đãng trong giấc mơ mà cảm thấy hổ thẹn.
"Đinh đoong."
Kha Hựu chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109431/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.