"Không thể không có lòng phòng bị người khác được."
_
Tiêu Lập Cương không phải là kẻ ăn nói lung tung.
Quốc tử giám đều biết Thái tử đích thân giám khảo kì thi này không phải là thái độ bình thường, nếu lần này xuất đầu lộ diện, đợi gió thổi qua đi, lá tàn rụng hết xuống bùn đất, có kết cục thế nào thì khỏi phải nói.
"Ý của Tiêu đại nhân, Liên Ngọc đã hiểu rồi." Liên Hoa mở miếng cam ra, "Nhưng mà..."
Hương cam tản ra.
Mũi Tiêu Lập Cương giật giật, nheo mắt lại, muốn hắt hơi.
Liên Hoa cười nói: "Nhưng mà chủ ý của Đông đại nhân, chắc ngươi không biết đâu nhỉ?"
Tiêu Lập Cương nghe lời vậy, che miệng lại, kiên quyết kiềm chế cơn hắt hơi.
Liên Hoa dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên nước trong, không nhanh không chậm viết mấy cái tên lên mặt bàn: "Đảng Lăng Bình yên phận một góc, không phải chỉ còn lại đảng Vu Châu và Thái Dương chia phần thôi sao? Đông đại nhân và ngươi thương lượng trước sẽ ngang tài hai bên, chỉ là gã không nói cho ngươi biết, người của hắn đã sớm nghiên cứu kĩ càng chủ trương phía các ngươi rồi, còn muốn lôi kéo ta, làm khó người của ngươi vào kì vấn đáp cơ."
Tiêu Lập Cương nói: "Không thể nào."
Những lời được viết bằng nước trên mặt bàn, đúng là những điểm được tranh luận rất nhiều trong Trúc đàm, tác giả cũng là những người rất có danh vọng trong Thái học của học phái Thái Dương.
Liên Hoa nói: "Ta không trông cậy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-ngo-lai-do-trang-nguyen-bang-vang/3445610/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.