Khoảng thời gian này, Cố Sương Chi đón Lông Xám về nhà. Nó vừa nhìn thấy hai người thì kích động chạy đến, có lẽ là do ở nhà Hứa Trí Thịnh ăn uống quá độ nên mập hơn lúc trước, Nguyễn Thanh Ngôn không còn dám giơ tay đón nó nữa rồi.
"Sao, nhớ tao hả?" Anh mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, dáng người cao gầy ngồi trong phòng khách.
Lông Xám đang vui vẻ chơi đùa với Cố Sương Chi, nhảy lên nhảy xuống trên sofa, không thèm để ý đến anh.
"Tách!"
"..."
Con ngáo lại bị dọa đến muốn bùng nổ, chạy vào phòng trốn. Nguyễn Thanh Ngôn ôm máy ảnh cười giống như đứa trẻ chưa chịu lớn.
Cố Sương Chi nhìn anh trách móc, dở khóc dở cười, "Sao anh cứ chọc nó hoài vậy..."
Nguyễn Thanh Ngôn còn đang đắc ý, một giây sau nghe thấy tiếng động trong phòng thì nhíu mày.
Hai người có dự cảm không lành, vội vàng đi vào phòng.
Qủa nhiên không sai, trên sàn nhà đồ vật rơi lả tả. Mà tên cầm đầu như nhận ra mình làm sai, chậm rãi đi đến cọ cọ vào bắp chân của chủ mình.
"Biến." Nguyễn Thanh Ngôn ghét bỏ tránh ra, "Ra ban công úp mặt vào tưởng kiểm điểm."
Lông Xám đành phải ngoan ngoãn đi đến chỗ anh chỉ, để lại cục diện hỗn loạn dưới đất cho người ta thu dọn.
**
"Đây là..." Cố Sương Chi trong lúc lật sách thì tìm được một tấm ảnh.
Cô gái mặc áo khoác lông màu trắng gạo, đang mang một cây đàn tranh to xấp xỉ người mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269721/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.