Tim của Cố Sương Chi sắp không chịu nổi nữa rồi, giọng nói của anh khiến lòng cô ngứa ngáy.
Lúc chuẩn bị giơ cờ đầu hàng, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Có hai cái tay không mà muốn lừa người ta làm vợ hả?" Cô giả vờ bình tĩnh trả lời Nguyễn Thanh Ngôn.
Nhiếp ảnh gia tự bê đá đập chân mình vẻ mặt đầy đau khổ, mặc kệ phản đối của cô, anh bước xuống giường lấy bó hoa đặt trên bàn đưa cho cô.
Đây là hoa mừng ra viện của bọn Tiểu Lâm tặng anh mà! Lấy cái này cầu hôn không sao chứ???
Nguyễn Thanh Ngôn không nói nhiều, anh mở hộc tủ lấy một món đồ đi đến trước mặt cô.
Cố Sương Chi tập trung nhìn vào món đồ, là một chiếc nhẫn.
Nhưng... hình như không phải là loại nhẫn bình thường?
Không giống làm bằng kim loại, mà giống...
"Dây đàn?!" Cố Sương Chi kinh ngạc nhận lấy chiếc nhẫn, quan sát nó thật kỹ, càng xác định suy đoán của mình, "Cái này ở đâu ra vậy?"
"Của em đó." Nguyễn Thanh Ngôn ung dung đáp, "Em còn nhớ không?"
"Dây đàn bị đứt lúc trước của em hả?" Cố Sương Chi không thể tin được.
Hai đoạn dây đàn quấn vào nhau tạo thành một chiếc nhẫn, cái viên đá nho nhỏ dùng để cố định dây đàn giống như đá quý được đính trên nhẫn. Trông nó không xa hoa, cũng chẳng tinh xảo, lại càng giống như một món đồ chơi.
Nhưng cô lại yêu thích không muốn buông tay, còn ngạc nhiên hỏi anh vì sao còn giữ nó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269718/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.