Ở nhà trọ trên hồ nhỏ, hai người lúng túng nhìn nhau.
Nguyễn Thanh Ngôn ngập ngừng mở miệng, "Còn đau không em?"
"Đau." Cố Sương Chi nhíu mày, yếu xìu đáp lại, "Đáng lẽ hôm qua không nên uống nước đá."
Anh im lặng như đang kiểm điểm bản thân, trầm giọng nói, "Lần sau anh sẽ chú ý hơn."
Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại nghĩ tới cảnh đại thần Lông Xám có vô số fan hâm mộ trên mạng thế mà chạy đi mua một túi lớn toàn băng vệ sinh, không nhịn được bật cười.
"Em cười gì vậy?" Nguyễn Thanh Ngôn bất đắc dĩ than nhẹ, hỏi cô, "Hối hận đã đi cùng anh hả?"
Cố Sương Chi vội vàng lắc đầu, "Không hối hận, anh không chê em phiền là may rồi."
"Chuyến đi này đúng là "ngoạn mục" hơn những lần anh đi một mình nhiều." Anh cười khổ, giúp cô thử nước ấm vừa rót ra, "Được rồi, uống nước đi."
"Thanh Ngôn."
"Sao em?"
"Anh ra ngoài chụp ảnh đi, không cần ở lại với em đâu." Cố Sương Chi có hơi áy náy, "Em làm chậm trễ công việc của anh nhiều rồi, một mình em ở đây nghỉ ngơi là được, em hứa là không đi lung tung đâu."
Nguyễn Thanh Ngôn thản nhiên ngẩng lên, "Chăm sóc em chính là công việc của anh."
Anh không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Cô gái cầm ly nước ngồi trên giường cười ngây ngô, cứ theo anh hỏi chi tiết cụ thể và phản ứng của bác gái ở siêu thị.
"Chuyện ngày hôm nay cấm kể với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269705/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.