Cố Sương Chi ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, cô đã bớt sốt nhưng vì tối qua không ăn gì nên cả người vẫn còn mệt.
Nhà của trưởng thôn là một căn nhà cổ hai tầng, Cố Sương Chi đứng trên ban công có thể lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ đang phơi đồ dưới lầu, cô gật đầu cười với bà ấy.
"Cô Cố, cô dậy rồi à." Người phụ nữ kia vẫy tay với cô, "Xuống đây ăn chút gì đi."
Cố Sương Chi vịn cầu thang bước xuống lầu, bữa sáng thanh đạm đã được đặt sẵn dưới phòng khách.
"Cậu Nguyễn tự nấu cho cô đó." Người phụ nữ che miệng cười, tiện thể đi đến tám chuyện với cô, "Cô Cố, đàn ông thành phố đều cưng vợ thế à?"
Từ "vợ" trong lời bà khiến Cố Sương Chi ngơ ngác, chưa kịp giải thích thì bà lại nói tiếp, "Ông nhà tôi từ xưa đến giờ chưa bao giờ xuống bếp."
Hóa ra là vợ của trưởng thôn.
Cố Sương Chi cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời, "Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tôi nghe nói, trình độ phát triển văn minh hiện nay tỉ lệ thuận với độ tôn trọng của xã hội dành cho phụ nữ."
"Hả?"
"Nói cách khác, kinh tế càng phát triển thì đàn ông càng tôn trọng phụ nữ." Cô nói lại một cách đơn giản.
"Cái này tôi mới nghe đó!" Vợ của trưởng thôn nửa tin nửa ngờ thán phục, "Nhưng mà công nhận là cậu Nguyễn tốt với cô thật. Hôm qua cô bệnh làm cậu ấy lo muốn chết, không ngừng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269692/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.