*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Thanh Ngôn ngủ một giấc thẳng tới chiều thì bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Anh vốn định giả vờ không nghe thấy, nhưng đối phương lại vô cùng cố chấp, biết rõ anh đang ở nhà.
Anh biết ngay, trừ Hứa Trí Thịnh ra thì còn ai trồng khoai đất này.
Anh tiện tay mặc áo vào đi ra ngoài mở cửa, không nói một lời liền xoay người đi vào phòng ngủ ngã lên giường.
Hứa Trí Thịnh bất đắc dĩ đi sau anh bước vào nhà, tựa vào cửa hỏi: "Sao còn ngủ thế hả?"
"Tối qua mình không ngủ được." Nguyễn Thanh Ngôn nằm bò trên giường, âm thanh yếu ớt.
"Làm gì?" Hứa Trí Thịnh quen tay đi vào kéo rèm cửa ra, ngay lập tức ánh nắng tràn ngập căn phòng, "Sao lại đổi rèm dày thế? Làm cả căn phòng tối om om."
Anh nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Tối om om tốt mà."
"Tốt cái gì mà tốt." Hứa Trí Thịnh ngồi lên sofa thở dài một hơi, "Hỏi cậu cái này, tối qua cậu ở cùng Niệm Ngư hả?"
Người trên giường nhíu mày, "Có gặp."
"Nói vậy là giọng nói lúc đang trực tuyến là cậu thật hả?"
"Mình không biết cô ấy đang trực tuyến.”
"Đây không phải là trọng điểm." Hứa Trí Thịnh trừng to mắt, "Trọng điểm là, cô ấy livestream ở nhà, còn cậu thì tới nhà cô ấy??"
"Ờ, làm sao?"
"Hai người thân nhau thế à?"
"Không thân." Nguyễn Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269638/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.