Khi nào mới kết thúc, Thẩm Thấm không rõ ràng lắm.
Vì sao Tưởng Lệnh Thần hôn cô, cô không biết, cũng không muốn biết,nhưng cô biết tại sao mình lại không phản kháng —— không những khôngphản kháng mà còn cực kỳ phối hợp.
Cô cứ như vậy ngủ thiếp đi trên chiếc giường xa lạ, sau đó tỉnh lại,nhưng đúng ra là bị anh ta hành hạ đến ngất đi, không biết bao lâu saulại bị anh ta vỗ vai đánh thức.
Vào giờ phút này, trong phòng ngủ hết
sức mờ ảo, nhưng Thẩm Thấm nhớ, khi anh ta làm được một nửa đã ôm cô đitới cửa mở tất cả đèn trong phòng ngủ lên, cố ý để cô thấy rõ người đang ở trên thân thể cô là ai --
Nhưng khi tất cả đèn trong phòng đã tắt, Thẩm Thấm vẫn có thể nhận rađối phương người đang ngồi bên giường vỗ vai cô là Tưởng Lệnh Thần.
Chắc hẳn khi cô đang ngủ, Tưởng Lệnh Thần đã rời khỏi nhà, bởi vì trênngười anh ta là quần áo chỉnh tề chứ không còn là áo choàng tắm nữa.
Trong phòng chỉ có duy nhất một tia sáng chiếu xuyên vào từ rèm cửa,Thẩm Thấm không thấy rõ nét mặt của Tưởng Lệnh Thần, chỉ thấy anh tanhét một cốc nước ào tay cô --
Ánh sáng trong mắt Tưởng Lệnh Thần lóe lên, nhưng không thể phân biệtđược bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt này còn khiến cô mê man hơn cả ánh mắtyêu thương anh ta dành cho cô. Cho đến khi Tưởng Lệnh Thần nói: "Uốngthuốc đi."
Nói xong liền đưa hai viên thuốc đến bên miệng cô.
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-muon-tinh-sau-lam-vao-phu-hoa/3187984/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.