Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với ba mình, Dụ Duy Giang chậm chạp không xuống xe, lâu sau, anh bảo Hình Kiêu: “Đi thôi.”

Hình Kiêu quay lại: “Không vào khai báo ạ?”

“Đợi cảnh sát gọi tới thì tính.” Dụ Duy Giang nhắm hai mắt lại, “Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”

“Em đã bảo anh nghỉ một lát đi rồi mà, lần này đi không công rồi đó.” Hình Kiêu chợt nghĩ lại, cảm giác mình nói không đúng lắm, Dụ Duy Giang tới đồn công an có phải để lấy lời khai đâu.

Cậu chàng quay sang nhìn Thời Dẫn đang được bạn bè vây quanh, không khỏi mỉm cười.

Xe khởi động, Dụ Duy Giang hơi mở mắt, khoảnh khắc xe quay đầu, anh thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Phó Lâm đeo một chiếc kính râm che mất nửa mặt, quần áo trên người vẫn là trang phục trong hoạt động tuyên truyền. Cô rảo bước rất nhanh, đạp trên đôi giày cao gót vào đồn công an.

Hình Kiêu đưa Dụ Duy Giang về nhà. Trước khi rời đi còn dặn dò: “Lịch trình mấy hôm nay em sẽ giúp anh đẩy đi, anh cứ dưỡng thương trước đi đã. Em phải về xem sao việc hôm nay không được đưa tin. Vốn còn đang định mua mấy bài báo kéo độ hot cho anh đây, lạ thật, đội nhóm nhà Lương Tử Hưng che trời gớm thật.”

“Có gì thì gọi cho em.” Hình Kiêu đóng cửa rời đi.

Thuốc tê trên tay Dụ Duy Giang đã dần hết tác dụng. Bây giờ tay anh bắt đầu thấy đau rồi, miệng vết thương cũng nhức.

Trong tay anh là chiếc khăn quàng lùng bùng của Thời Dẫn, vết máu phía trên đã hoàn toàn khô lại. Chất liệu mềm mại ban đầu cũng đã khô cứng. Trên khăn còn thoáng thấy mùi máu tanh. Dụ Duy Giang nhớ rõ lúc Thời Dẫn buộc vết thương cho anh, chiếc khăn này còn thoang thoảng mùi mật ong êm dịu.

Dụ Duy Giang cầm điện thoại gọi một cuộc.

Đối phương nghe máy rất nhanh, giọng điệu có vẻ khá bất ngờ: “Anh Dụ?”

“Tôi đây.” Dụ Duy Giang cúi nhìn chiếc khăn anh để trên sô pha: “Khương Lâm, chỗ tôi có một cái khăn quàng bị dính máu, cậu có cách nào xử lý nó giúp tôi không?”

“Máu?” Khương Lâm cả kinh, “Anh Dụ, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn làm sạch vết máu dính trên nó.” Trang phục của Dụ Duy Giang trước đây đều do Khương Lâm phụ trách, anh nghĩ hẳn là Khương Lâm sẽ có cách giải quyết.

Khương Lâm không hỏi nhiều thêm, chỉ bảo: “Vết máu có nhiều không?”

“Một chút.”

“Khăn làm bằng chất liệu gì?”

Dụ Duy Giang vò một góc khăn, trả lời: “Chắc là cashmere.”

“Khả năng không xử lý được.” Khương Lâm đáp luôn.

Dụ Duy Giang ngẫm nghĩ, đoạn bảo: “Vậy nhờ cậu tìm giúp tôi một chiếc giống vậy.”

“Vâng.”

“Khăn này có vẻ là bản giới hạn.”

Khương Lâm cười: “Anh cứ gửi ảnh cho em là được rồi.”

“Anh tôi” phát sóng vào cuối năm vừa rồi, Thời Dẫn xem hai tập trước, cảm giác rất được. Phong cách bộ phim bám sát phong cách nhất quán trước giờ của đạo diễn Đinh Lộ, chân thực, tả thực, lời thoại hài hước dí dỏm. Lần đầu tiên Dụ Duy Giang diễn vai “con người nhỏ bé trong xã hội” với tính cách riêng như thế này. Anh đã lột tả được hết đặc điểm hình tượng của nhân vật.

Ngoài chuyện đó ra, Thời Dẫn còn cảm thấy Dụ Duy Giang lái mô tô thật sự vừa đẹp trai vừa ngầu không chịu được. Lần đầu thấy hình tượng lưu manh đầy phóng khoáng và tự tại của Dụ Duy Giang qua màn hình, cảm xúc xem phim của Thời Dẫn tăng vọt không kiểm soát, phấn khích lắm.

“Anh tôi” phát sóng được hai tuần, mức độ phổ biến từ từ vọt lên và nhận về phản hồi rất tích cực. Trong thời gian đó, lượng người hâm mộ trên weibo của Dụ Duy Giang cũng tăng. Thời Dẫn thấy thời điểm thích hợp bèn tạo một nhóm fans trên weibo, đăng ngay trên trang chủ.

[@syyyyyy: Lập một nhóm fans, hoan nghênh những anh chị em thích thầy Dụ tham gia,]

Ban đầu người tham gia vào nhóm không nhiều lắm nhưng sau khi “Anh tôi” phát sóng được một thời gian, lượng người tham gia vào nhóm rõ ràng đã tăng lên đáng kể.

Thời Dẫn sợ có antifans lợi dụng tràn vào nên quyết định tự tay xét duyệt thành viên vào nhóm.

Hôm nay Dụ Duy Giang cần tới gặp một đạo diễn, đang trên đường tới khách sạn. Sau khi “Anh tôi” phát sóng, độ nổi tiếng của Dụ Duy Giang tăng lên với tốc độ mắt thường cũng thấy rõ rành rành. Tài nguyên cũng theo đó mà lên, công ty còn sắp xếp cho anh một trợ lý mới.

Dụ Duy Giang theo dõi weibo Thời Dẫn, thấy cậu lập nhóm fans, thấy cả mã QR nên cũng muốn vào nhóm.

Anh chuyển sang tài khoản phụ, xin vào.

Lúc sau, weibo nhận được thông báo [Trưởng nhóm từ chối yêu cầu tham gia của bạn]

Dụ Duy Giang sửng sốt hai giây, trên mặt là biểu cảm không nói nên lời, thế là trực tiếp tới tìm trưởng nhóm đòi công đạo…

Anh gửi tin nhắn riêng trên weibo cho Thời Dẫn.

@Người dùng 0115930613:?

Dạo này Thời Dẫn nhận được nhiều tin nhắn riêng lắm, một dãy chấm đỏ cậu đều không mở ra xem. Bỗng một tin nhắn nhảy lên đầu cột trò chuyện, cái tên hiển thị có vẻ quen mắt, Thời Dẫn liếc qua, không để ý tới.

Một phút sau, đối phương lại gửi thêm một tin: Tại sao từ chối yêu cầu xin vào nhóm của tôi.

Người này là kiểu người đầu tiên Thời Dẫn không duyệt. Khó trách Thời Dẫn, thật sự là vì nhìn kiểu gì cũng thấy tài khoản này giống tài khoản ảo, ảnh đại diện không có, tên là tên mặc định của hệ thống, không một bài đăng weibo, huống chi ngay cả Dụ Duy Giang tài khoản đó còn không theo dõi.

Nhỡ may có antifans trà trộn vào… Thà giết nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một mống.

Dụ Duy Giang vô cảm nhìn màn hình điện thoại. Vùng mày nhíu rất nhẹ. Anh đã đợi năm phút đồng hồ, trong lúc đó còn gửi yêu cầu tham gia nhóm lần thứ hai nhưng kết quả vẫn là từ chối.

Trưởng nhóm lạnh lùng thậm chí còn không cho anh bất kỳ phản hồi nào.

Tại sao?

Dụ Duy Giang có chút hoang mang, vì vậy anh lại rất chân thành đặt thêm một câu hỏi: Tôi bị sao vậy?

Lời này nghe có vẻ mềm mỏng, Thời Dẫn nhìn tin nhắn mới hiện lên, rốt cuộc nảy sinh chút thương cảm. Cậu tạm thời bỏ công việc sang một bên, trả lời: Không phù hợp yêu cầu không thể vào nhóm.

@Người dùng 0115930613: Không phù hợp ở đâu?

@syyyyyy: Bạn phù hợp ở đâu?

@Người dùng 0115930613: Yêu cầu của nhóm là gì.

Thời Dẫn bị người này chọc tức đến bật cười, nếu đối phương đúng là người thì quả thật là có phần ngớ ngẩn đáng yêu. Cậu nghiêm túc trả lời đối phương: Không thể xác định bạn là fan của Dụ Duy Giang nên không thể tùy tiện thêm bạn vào nhóm.

Dụ Duy Giang cuối cùng cũng hiểu lý do từ chối của Thời Dẫn. Anh nghĩ ngợi giây lát, nên chứng minh mình là fan của mình bằng cách nào nhỉ?

Một lát sau, Dụ Duy Giang gửi cho Thời Dẫn một tấm ảnh từ album, đó là ảnh chụp hôm họp báo khai máy “Anh tôi”. Hình Kiêu chụp, bảo là kỉ niệm lần vào tổ đầu tiên kể từ nửa năm trước của anh.

@Người dùng 0115930613: Hôm họp báo khai máy “Anh tôi” tôi có tới.

Để tăng thêm độ tin cậy, anh lại bổ sung: Cậu cũng tới, tóc vàng.

Thời Dẫn nhìn tin nhắn, cảm thấy vô cùng bất ngờ, đáp lại: Bạn biết tôi?

Đối phương trả lời biết.

Thời Dẫn bắt đầu tin đối phương là fan của Dụ Duy Giang, rồi lại buồn bực không biết tại sao người này lại biết mình. Cậu chưa từng hẹn gặp các fan khác. Chẳng lẽ là bạn cùng trường của cậu?

Vì vậy Thời Dẫn hỏi đối phương: Sao bạn lại biết tôi? Đại học ngôn ngữ Bắc Kinh à? Khoa ngoại ngữ?

Dụ Duy Giang không biết trả lời trực diện câu hỏi này như thế nào nên dứt khoát hàm hồ đáp như lời Thời Dẫn hỏi: Ừm.

Thì ra là bạn cùng trường, Thời Dẫn không khỏi thấy vui. Cậu thấy giới tính của đối phương là nam nên hỏi tiếp: Bạn là nam hay là nữ đó?

Đối phương đáp lại là nam.

Thời Dẫn càng vui hơn, ngoại trừ Nguyên Dập, đây là lần đầu tiên cậu gặp fan nam. Cậu không chỉ chủ động thêm Người dùng 0115930613 vào nhóm mà còn theo dõi weibo của đối phương, thậm chí còn vui vẻ theo đối phương nói chuyện: Có cơ hội gặp nhau nhé.

Dụ Duy Giang được như ý nguyện, nhờ thân phận “người hâm mộ của Dụ Duy Giang” mà được vào nhóm người hâm mộ của mình.

Tạm thời anh không nghĩ ra mục đích từ hành động này của mình mà tạm thời anh cũng không muốn nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.