Khoảng hơn mười năm trước, vào thời kỳ Dược Dương đang trên đà phát triển mạnh mẽ, công ty từng dốc sức mở rộng mảng thu mua thương hiệu nước ngoài vào Trung Quốc.
Khi đó đúng vào giai đoạn hưởng lợi sau Thế vận hội 2008, hàng loạt thương hiệu quốc tế thi nhau tràn vào thị trường, hoặc tự mở chuỗi cửa hàng, hoặc tìm đại lý để ồ ạt bành trướng. Dược Dương đã lần lượt ký hợp đồng với ba thương hiệu thể thao ngoại quốc, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không thể vận hành thành công. Sau ba năm thua lỗ liên tiếp, cuối cùng Dược Dương đành quyết định dừng hẳn mảng kinh doanh này, tập trung phát triển thương hiệu tự chủ.
Trận thất bại ấy từng là nỗi tiếc nuối của cha Trần Tễ, cũng trở thành vùng cấm kỵ mà Dược Dương không dám dễ dàng đặt chân vào lần nữa.
Sau khi tiếp quản Dược Dương, Trần Tễ không phải chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ thực hiện chiến lược mở rộng, bằng một cách khác tái cấu trúc và tích hợp nhiều thương hiệu, để hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của cha. Chỉ là cậu luôn cho rằng chuyện đó phải đợi đến một tương lai rất xa.
Phải đợi khi bản thân đủ chín chắn, khi Dược Dương phát triển đủ vững vàng, khi thiên thời địa lợi nhân hòa đều chín muồi. Chứ không phải bây giờ, bị dòng vốn bên ngoài ép buộc, chỉ vì một câu hứa hẹn của Lương Văn Kiêu rằng "đội ngũ đầu tư cũ có thể tiếp tục hỗ trợ các dự án mới".
Đội ngũ là đội ngũ, Lương Văn Kiêu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021367/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.