Nửa tiếng sau, Trần Tễ mặc áo khoác softshell và giày chạy bộ mẫu mới của Dược Dương mùa này, trên đầu đội chiếc mũ len màu vàng chanh, đứng bên con đường lớn gần công ty, khó chịu hỏi Lương Văn Kiêu.
“Trời lạnh thế này mà anh bắt em đi chạy bộ ban đêm ngoài trời á?”
Lương Văn Kiêu cũng trang bị đồ thể thao Dược Dương từ đầu đến chân, còn lấy trong xe ra hai đôi găng tay giữ ấm, đưa cho Trần Tễ một đôi, tự mình đeo vào: “Không phải em muốn xả stress sao? Có gì giải tỏa tốt hơn chạy bộ chứ?”
Trần Tễ nhướng mày, ném cho anh một ánh mắt đầy hàm ý: “Dĩ nhiên là có rồi.”
Lương Văn Kiêu chỉ cười, không bắt chuyện theo hướng ấy, hỏi lại: “Dạo này em không thường vận động phải không?”
Trần Tễ bĩu môi: “Thừa lời, bận đến mức ngủ còn chẳng đủ nữa là.”
“Vậy thì chắc chắn em chạy không lại anh.”
“Chưa chắc đâu nhé.”
“Không tin thì thử xem?”
Trần Tễ không thèm mắc bẫy, giả vờ r*n r* làm nũng: “Thôi mà, lão Lương, đừng dắt mũi em nữa, kiếm chỗ ăn đi cho rồi.”
“Chạy cùng anh năm cây, xong sẽ có phần thưởng.”
“Phần thưởng gì?” Trần Tễ bĩu môi, “Đừng nói là cái đó nhé, chạy xong em không còn sức đâu mà làm.”
Lương Văn Kiêu dùng bàn tay đang đeo găng gõ nhẹ trán cậu: “Cái đầu còn vàng hơn cái mũ.”
“Thế thì là gì?”
“Bí mật, chạy xong sẽ biết, ngoan nào.”
Trần Tễ thở dài, trong lòng vẫn thấy miễn cưỡng, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn nghe lời, nhận găng tay đeo vào rồi nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021357/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.