Dưới sự kiên quyết của Trần Tễ, hai công ty Thượng Phong và Bảo Doanh lại nhượng bộ thêm một chút, nâng tỷ lệ cổ phần của Dược Dương trong công ty vận hành khu công nghiệp kia lên 25%.
Chỉ vì sự nhượng bộ nhỏ nhoi này mà quản lý dự án bên Thượng Phong mặt mày khó chịu như thể chịu thiệt to lắm, còn tranh thủ giờ giải lao lén lút thì thầm với người của Bảo Doanh.
Thấy họ nép vào góc nói chuyện, Trần Tễ liền thuận tay sai một nhân viên đi nghe lén.
Nhân viên quay lại thuật lại rằng quản lý dự án của Thượng Phong than thở: “Chúng ta giữ vững ranh giới mấy ngày nay, sắp sửa chốt xong rồi, thế mà Lương tổng không thèm xuất hiện, nói đổi là đổi.”
Người Bảo Doanh nói: “Lương tổng tất nhiên là thiên vị Dược Dương rồi, anh ta trông chờ kiếm bộn tiền từ Dược Dương mà, lấy cái dự án nhỏ của chúng ta làm nhân tình, hai bên đều có lợi.”
Dựa vào nội dung nghe lén, nhân viên kết luận: “Trần tổng, xem ra Lương tổng thật sự đứng về phía chúng ta đấy.”
Trần Tễ hừ lạnh: “Đứng cái gì mà đứng, đã nói rồi, Lương Văn Kiêu mong nhờ Dược Dương để kiếm bộn tiền, anh ta chỉ đang thả dây dài câu cá lớn thôi.”
Nhân viên vẫn lạc quan: “Nhà đầu tư muốn nhờ doanh nghiệp kiếm tiền chẳng phải rất bình thường sao, ít ra cũng cho thấy họ tin tưởng chúng ta, cho rằng Dược Dương có tương lai.”
Trần Tễ: “…Cậu nói cũng đúng.”
Đúng cái quái gì.
Lương Văn Kiêu chẳng khác nào cầm thú đội lốt người, giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021344/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.