Trần Tễ về đến nhà, chú Ngô, dì Huệ và chị Tiểu Mai liền quan tâm vây quanh hỏi han: “Có mệt không? Vui chứ? Hoàn thành tốt không? Trưa đã ăn gì chưa, tối muốn ăn món gì?”
Trần Tễ nói mình đã hoàn thành trọn vẹn cuộc thi, còn giành được thứ hạng rất tốt, cậu mở ứng dụng chính thức của WildLegend, tìm ra ảnh dự thi của mình cho mọi người xem.
Chú Ngô thấy tấm ảnh cậu đeo huy chương, đôi mắt sáng rỡ: “Thế huy chương đâu? Đưa đây chú treo lên cho!”
Trần Tễ ậm ờ: “Ờm… để đồng nghiệp mang đi rồi.”
Chú Ngô tiếc nuối: “Ui chà, sao không mang về cho bọn chú xem chứ, tuần sau nhớ phải lấy về đó nha!”
Trần Tễ không muốn nói mình đã tặng huy chương đó cho Lương Văn Kiêu, sợ mọi người nghĩ ngợi lung tung nên chỉ chống chế: “Tấm huy chương này vốn là để quảng bá cho Dược Dương, dự định treo ở công ty.”
Dì Huệ lại hỏi thăm tình hình của Lương Văn Kiêu, nghe nói lần trước chân bị thương mà vẫn tham gia thi đấu, còn vì muốn cùng Trần Tễ đi hết chặng đường mà giữa chừng rút lui, dì cảm thán: “Trời ơi, không phải sếp Lương rất tốt sao, trước kia con còn hay chê người ta là người cuồng kiểm soát, có phải oan uổng cho người ta rồi không?”
Trần Tễ: “Cũng tạm thôi, quen dần mới thấy không đáng ghét như trước nữa.”
Hôm sau là thứ hai, buổi sáng trước giờ làm, Lương Văn Kiêu đi bệnh viện.
Mắt cá chân của anh đã đau âm ỉ từ hôm qua, tối về nhà còn thấy sưng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021342/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.