Với sự hiểu biết của mình về Trần Tễ, Lương Văn Kiêu cảm thấy người đàn ông phong lưu, tự cho mình là trung tâm này vốn không giống kiểu người mê hóng hớt. Thế nhưng khi Trần Tễ hết lần này đến lần khác bộc lộ sự hiếu kỳ mãnh liệt với xu hướng tình cảm và đời sống riêng của anh, trong lòng Lương Văn Kiêu thoáng dấy lên cảm giác bất an, nghi ngờ rằng Trần Tễ đã nhận ra anh chính là mối tình một đêm năm nào.
Dù Trần Tễ nhìn nhận đêm đó thế nào, Lương Văn Kiêu cũng thấy bây giờ tuyệt đối không phải lúc để thừa nhận thân phận. Sau khi sức ảnh hưởng của Dược Dương trên thị trường vừa mới hồi phục, từng bước đi tiếp theo đều vô cùng quan trọng. Giữa anh và Trần Tễ tốt nhất vẫn nên giữ nguyên hiện trạng, đừng để bất kỳ yếu tố bất ổn nào xen vào.
Trong văn phòng, Lương Văn Kiêu thậm chí còn chuẩn bị cho “Trần tổng thường ghé mà chẳng báo trước” một ly cà phê riêng, kèm thêm vài chiếc bánh quy do mẹ anh làm. Sự ưu ái nhỏ này cũng đủ để Trần Tễ khi tranh cãi với anh sẽ không đến mức sầm mặt bỏ đi.
Chiều chuộng thêm chút nữa, người này thể nào cũng được đằng chân lân đằng đầu.
Thế nhưng sự thật chứng minh rằng quả thật không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để đo lường Trần Tễ.
Sau nhiều lần gặng hỏi chuyện riêng tư của Lương Văn Kiêu mà không moi được gì, cậu bắt đầu đổi hướng, hễ có cơ hội lại chen vào vài tin đồn khác, tóm lại là nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021334/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.