Thái Mỹ Tuyền bất ngờ ngừng khóc. Anh ấy đã chấp nhận mình sao? Anh ấy đau khi thấy mình khóc sao? Có thật không?
Gã xiết đôi tay lại. Thở nhẹ nhàng vào tai cô.
-"Mình yêu nhau đi."
...........…………………..................
Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc tỉnh lại là rất lâu. Cũng có thể là ngủ suốt đời,cũng có thể là người thực vật,cũng có thể là ra đi bất kì lúc nào họ "muốn".
Chàng ngồi trong phòng nhỏ chảy hai hàng nước mắt. Ai nói con trai không được khóc. Đập hênh răng nó cho tao. Chàng nắm lấy tay nhỏ.
{Cũng có thể con bé sẽ không bao giờ hồi phục. Phần não tổn thương quá nặng. Nếu tỉnh lại,mất trí nhớ là điều kì tích lắm rồi.}
Lời bác sĩ vang lại. Chàng cảm thấy rất đau ở tim. Mọi việc muộn mất rồi. Muộn mất rồi. Chàng đã không nói lời yêu nhỏ được. Bây giờ chàng phải làm thế nào đây? Giá như cái ngày nhỏ nói yêu mình. Thì mình phải chạy đến ôm lấy nhỏ và nói yêu nhỏ chứ.
Vì mình quá hèn nhát nên cái gì cũng muộn màng mới hối hận. Thật đáng khinh thường cho thằng con trai như Trịnh Gia Bảo đây?
Chàng nắm lấy tay nhỏ khóc lên.
-"Anh yêu em rất nhiều. Nguyễn Minh Phong của anh. Em đừng bỏ anh."
....................................................
Anh điên loạn ngồi trong phòng cười dại khờ.
{Phẫu thuật thành công là quá tốt rồi. Sẽ rất khó mà để hồi phục. Một năm,nếu một năm cháu ấy không tỉnh thì trở thành người thực vật là kết quả của sự kì tích. Trong vòng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901458/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.