Nàng trong mơ màng luôn miệng gọi tên nó và nhỏ.
-"Không."-Nàng giật mình thức giấc.
Mùi thuốc của bệnh viện làm nàng khó chịu khịt mũi,trần nhà màu trắng đáp vào mắt. Nàng nhìn lên bình truyền nước. Rút cây kim ra nhanh chóng. Nàng vịn tường đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Theo trực giác. Chắc chắn ác mộng ấy đang diễn ra. Không sai được điều gì. Nàng cực nhọc ngồi lên chiếc xe moto của nhỏ.
Lam Minh Nhật.
Nguyễn Minh Phong.
Hai tụi bây phải đợi tao đến. Chúng mình sinh ra là bạn của nhau. Tuyệt đối không được có mệnh hệ gì.
.......
-"Còn con nhỏ Hoàng Minh Thuỵ nữa đúng không?"-Nội nhỏ nhếch nữa miệng.-"Nếu sinh ra đã có nhau thì chết cũng có nhau. Thế mới là bạn chứ. Mau giết luôn con nhỏ đó đi."
.......
Anh cùng Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà đi vào phòng xem nàng như thế nào.
Vừa mở cánh cửa ra. Ba người trợn mắt không thấy nàng đâu. Chăn mền vùng ra bừa bộn. Bình truyền nước vẫn nguyên tư thế chảy dài nước xuống.
-"Thuỵ."-Anh hoảng loạn gọi tên.-"Em đâu rồi?"
-"Chị..."-Hoàng Minh Long nhìn xung quanh.
-"Chị Thuỵ đi đâu rồi hả anh?"-Thái Mỹ Hoà lo sợ hỏi.
-"Thuỵ."-Anh mở tung cửa đi khắp bệnh viện gọi tên nàng.-"Hoàng Minh Thuỵ."
Mọi người ở phòng Lam Minh Nhật nghe giọng của anh chạy ra.
-"Có chuyện gì vậy?"-Hắn nhốn nháo.
-"Hoàng Minh Thuỵ mất tích rồi."-Anh rối loạn.
-"Mới thấy đây cơ mà."-Cô tròn mắt.
-"KHÔNG LẼ..."-Em và cô nhớ lại việc ban nãy nhỏ và nó.-"Không xong rồi. Mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901456/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.