Nó thấy bà bỏ đi. Quay sang nhìn Lam Minh Hoàng vẫn nằm đó không biết khi nào mới tỉnh.
-"Hoàng...đến khi nào em mới tỉnh đây?"
Chú đi theo thím trong im lặng. Lại trở về ngôi biệt thự với hàng ngàn lời xin lỗi mong mình nhận Lam Minh Hoàng. Thằng bé không có tội tình gì.
Chú đứng trước mặt thím thở dài.
-"Vào nhà đi."
Thím lạnh cóng ngước lên với đôi mắt đỏ hoe.
-"Thật ư?"
-"Bé Nhật muốn tôi và bà bắt đầu lại."
Lam Minh Nhật.
-"Vậy ông....?"
-"Bắt đầu lại nhé. Bà hứa phải là người vợ tốt,mẹ hiền,thím đảm đang đấy."
Thím gật đầu trong nước mắt. Cảm ơn con,Lam Minh Nhật.
Chú nắm tay thím đi vào trong. Trên trời cao,hai ngôi sao toả sáng nhất khẽ nhấp nháy. Ba mẹ nó mỉm cười ở trên. Con người sao có thể vị tha nhiều lần? Nhưng nếu vị tha được thì hãy nhé. Bởi vì như thế là mình đã mang đến một nụ cười trên thế giới,giảm đi sự đau khổ cho một con người. Và chính bản thân mình cũng rất hạnh phúc.
..........................
Thái Mỹ Hoà trong phòng vệ sinh vắt khăn lau mặt và một xô nước chuẩn bị lau cho Hoàng Minh Long.
Đứng nhìn mình trước gương. Dạo này trông mình xấu hẳn quá. Không biết như thế anh ấy có còn yêu mình nữa không. Mắt thâm quần nhẹ,mặt ốm hẳn,đôi môi tái nhợt. Nhưng như thế,khuôn mặt của một tiểu thư dịu dàng nhà giàu xinh xắn vẫn không phai đi. Thoái Mỹ Hoà khẽ đưa tay sờ lên má.
Hoàng Minh Long.
Nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901454/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.