Anh chậm chạp thu xếp những đồ vặt vào tủ,chỉ mang theo hai bộ đồ giản dị trên balo.
Riêng chàng vẫn nằm trên giường với chiếc điện thoại Appo to to kia,trên màn hình xuất hiện những món ăn ngon,miệng còn cười "khặc khặc" làm phòng ồn ào lên.
Nó nằm tầng hai nhìn lên chàng với thái độ hả hê,vui sướng trong khi mình sắp đến "cái chết" cận kề. Nó nắm chặt tay thành quyền suy nghĩ cái gì đó trong đầu. (Mặt bắt đầu gian hẳn lên).
-"Thôi tao đi trước nha."-Hắn chào mà chẳng ai đáp lại dù chỉ cái vẫy tay. Hắn bơ mặt nhìn xung quanh với khung cảnh im lìm trước mắt. Cái bọn ăn không ngồi rồi. Mai này đừng hòng tao chào tạm biệt. Hắn xách balo ào ra đằng trước đi với thái độ hơi giận.
Rồi lần lượt ai cũng ra về hẳn. Kể cả nhỏ và nàng. Bây giờ,trong dãy kí túc xá vắng lặng kia,ở phòng cuối cùng,một mình nó đang nghe nhạc với tai phone "ù ù".
Tin...tin...tin
Điện thoại là thứ duy nhất làm tan cái bầu không khí không một tiếng động ở căn phòng này. Nó nhìn chằm chằm vào tên người gọi. Là nội nó.
Có chuyện gì mà hôm nay lại gọi mình vậy nhỉ? Chẳng phải đã từng nói sẽ không bao giờ cho mình đặt chân vào cái nhà tự hào đấy sao. Đến cả thân phận cũng ngu xuẩn khi nhận mình mà.
Nó định dập máy vì quá khứ của nó từ cái nhà rác rưởi đó. Nhưng trong thân tâm nó có chút vui vui,bởi vì lần đầu tiên được nội gọi. Rồi nó cũng nhấc máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901376/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.