Nó chạy hộc hơi từ nhà kho đến phòng giám thị với khuôn mặt thiếu sức sống.
Vừa thấy nó từ nhà kho chạy đến với thái độ "hiếm thấy" ấy. Cứ nghĩ nó đang dở trò để khỏi phải dọn,ông thầy cầm cây roi mây với bộ dạng chóng nạnh + bộ mặt nghiêm khắc ra trước cửa đợi nó.
-Thầy.....-Nó xanh mét mặt cà lăm nói với giám thị.
-Chuyện gì?
-Nhà kho...nhà kho....
-Nhà kho làm sao?
-Có...ma.-Vừa dứt lời nó ngất lịm đi làm ông giám thị hoảng loạn bế xốc nó lên đến phòng y tế.
Chắc lần nó này nó không đùa,đến cả ngất đi thì chắc hẳn nhà kho có chuyện thật. Mạnh mẽ như nó mà cũng ngất không biết 5 đứa còn lại ra sao. Nhưng có ma không biết có thật không? Mình ở đây nhiều năm qua có thấy cái khỉ gì đâu.
Giám thị nuốt nước bọt nhìn nó đang im lìm trên giường y tế.
-Khám cho con nhỏ. Tôi đi đây chút rồi về.-Nói rồi ổng chạy một mạch đến nhà kho.
-Vâng.
Ổng vừa phóng ra là cái bản mặt ngất không còn giọt máu của nó trở lại hồng hào với thái độ nhịn cười. Đã thế còn một mắt nhắm một mắt mở với chiếc điện thoại Apple to đùng kia trong khi y tá trẻ tuổi đang tròn mắt nhìn nó.
-Em...
-Hả?-Nó ngước mặt lên nhìn y tá trẻ tuổi.
-À...không.-Giọng nói ngượng của y tá làm y tá đỏ mặt nhìn nó không ngừng chớp mắt. (Chắc đệp qớ đó mà)
-Chị đừng nói gì cho giám thị béo ù đấy nhá.-Nó đá lông nheo cong quyến rũ cùng đôi môi đỏ mộng nhu lên với sống mũi cao cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/125599/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.