Diệp Tùng thong thả bước đến bên cô, nhặt chiếc lá rơi trên đỉnh đầu đen bóng của cô nhóc, nở nụ cười vui vẻ:
"Em đến nộp hồ sơ nhập học phải không? Đi theo thầy, để thầy dẫn đường!"
Kỷ niệm ấy, thoáng chốc vụt qua như cơn lốc trong ký ức của Trương Tuệ Mẫn.
Bấy giờ, Diệp Tùng cũng ở trước mặt cô. Nhưng hoàn cảnh lúc này thật trớ trêu, cũng thật khiến người ta bồi hồi rơi nước măt.
Diệp Tùng không nói không rằng, trước bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, nắm tay Trương Tuệ Mẫn kéo cô rời khỏi lớp học.
Địch Tiên Nhi trợn trừng nhìn theo, ánh mắt gắt gao dán theo hai người cho đến khi khuất hẳn, nghiến răng:
"Tôi sẽ không để các người toại nguyện đâu!"
Chập tối hôm đó, Trương Tuệ Mẫn nước mắt ngắn nước mắt dài, lần đầu tiên chủ động đến biệt thự của Điềm Y Hoàng tìm anh, uất ức kể khổ:
"Chú nói xem, tôi làm gì sai chứ? Ngồi không cũng bị dính đạn. Tôi bị các người bắt cóc tới lui thì thôi, đến lên trường học cũng bị tố cáo gian díu với giảng viên oan ức như vậy! Tôi không muốn sống nữa!"
Dứt câu, cô không kìm được khóc tức tưởi, quỳ rạp luôn xuống sàn nhà ôm chân anh khóc. Điềm Y Hoàng lắc đầu thở dài, bế cô đứng dậy kéo vào lòng.
"Ngoan! Nín nào! Bạn học đó là ai?"
Trương Tuệ Mẫn ôm cổ anh, thút thít đáp:
"Địch Tiên Nhi ý! Cũng không dễ chọc vào đâu! Mà tốt nhất là, chú không được can thiệp vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584906/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.