Trương Tuệ Mẫn bỗng giật mình quay lại đằng sau. Một nghi vấn nhỏ đặt ra, rằng trong hang đá nhỏ tăm tối, tại sao lại có gió thối ra.
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn lấy hết can đảm bò sâu vào bên trong. Càng vào sâu, hang càng hẹp về bề rộng nhưng lòng hang lại dần cao hơn, cao đến mức có thể đứng lên và đi bình thường được rồi.
Qua một đoạn, Trương Tuệ Mẫn thấy trên đầu hang có một cổng trời khá lớn. Gió từ bên ngoài thổi vào đây lạnh buốt, vọng lại những âm thanh như tiếng gào khóc của ai đó, nghe có chút rờn rợn.
Cô hít thở không khí lừa vào qua cái cổng trời ấy một chút rồi lần mò đi tiếp trong bóng tối.
Không biết đã qua bao lâu, Trương Tuệ Mẫn mới thấy ánh sáng từ con đường phía trước. Cô vui mừng khôn xiết:
"Lối ra kia rồi!"
Đương lúc lại gần cửa hang, Trương Tuệ Mẫn bỗng nghe tiếng bước chân rầm rầm bên ngoài. Còn có tiếng người vọng vào bên trong hang, rõ mồn một lọt vào tai cô:
"Vật thí nghiệm còn đang trong tác dụng của thuốc, sẽ không chạy xa được đâu, mau tìm tiếp đi!"
Trương Tuệ Mẫn theo phản xạ vội vã bịt miệng. Toi cô rồi, Darking không những không bỏ qua cho cô mà còn truy lùng gắt gao hơn. Làm sao cô thoát khỏi đây?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Trương Tuệ Mẫn ôm trán bất động. Cô không dám nhúc nhích, đến cả thở mạnh cũng không dám, sợ bọn người kia sẽ đánh hơi thấy. Làm sao đây? Cô phải làm sao đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584883/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.