Diệp Tùng đưa mắt nhìn cô:
"Con bé bị gì?"
Triệu Thành nhíu mày:
"Tôi cũng không rõ! Chờ cô ấy tỉnh lại đưa đến phòng khám để kiểm tra sau vậy! Nhưng theo tôi thấy đau kịch liệt như thế này chắc chắn không bình thường chút nào!"
Anh ta nói xong liền rời đi. Để lại Diệp Tùng trầm mặc bên cạnh Trương Tuệ Mẫn. Anh nhìn cô mệt mỏi thiếp đi trên giường sau một trận bất động giằng xé, đôi chân mày thanh tú vẫn nhíu chặt như chống lại cơn đau vẫn còn đâu đó trong giấc mộng.
Diệp Tùng đau lòng nắm lấy tay cô, lại khẽ cúi người đặt lên vầng trán đẫm toát mồ hôi của cô một nụ hôn:
"Trương Tuệ Mẫn, thực xin lỗi!"
Căn cứ của Darking ở khá xa so với tưởng tượng, nằm cách thành phố Hoa Vương khoảng hai giờ đi ô tô. Để phòng trừ trường hợp khẩn cấp, Điềm Y Hoàng đã cử thêm một nhóm gồm hai chiếc trực thăng.
Trong khoảng thời gian Jexcell tìm đến căn cứ, Trương Tuệ Mẫn cũng đã tỉnh lại. Cô thử cử động chân tay thấy đã dễ dàng hơn một chút, nhưng dường như cơ thể đang bắt đầu nóng ran lên.
Ở bụng vẫn còn đau âm ỉ, Trương Tuệ Mẫn gắng gượng ngồi dậy nhìn dáo dát xung quanh. Căn phòng chật hẹp, không khí lạnh lẽo, tối tăm, trời đông cành khiến cho mức nhiệt thêm ẩm thấp, có thể nghe thấy rõ mùi giấy mốc lan tràn khắp không gian.
Trương Tuệ Mẫn bắt đầu tìm cách thoát khỏi căn phòng. Nơi đây thậm chí bí bứt hơn cả căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584881/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.