Điềm Y Hoàng vứt khẩu súng lên sofa:
" Thách em nhảy xuống lấy nó! "
Anh nói rồi xấu xa nhìn cô, chỉ thấy Trương Tuệ Mẫn vẫn lặng thinh không nhúc nhích, giương ánh mắt khát khao về phía khẩu súng.
Điềm Y Hoàng cười nhạt, ngứa ngáy bóp mông cô một cái:
" Dám không?"
Trương Tuệ Mẫn oán hận trừng anh, gương mặt tèm nhem nước mắt như một chú mèo con bị chủ mắng, có chút đáng thương lại đáng yêu vô cùng. So với đôi mắt sắc như lưỡi dao của cô thường ngày, vẫn là dễ thương hơn.
Thấy cô không trả lời, Điềm Y Hoàng mồi lên môi cô một cái, ôm cô trở về phòng.
Bước vào phòng, nhìn đến chiếc giường đôi trống trải kia Trương Tuệ Mẫn liền cảm thấy lạnh toát. Cô bấu chặt vai áo anh, hoang mang và lo sợ khi chợt nhớ lại những lúc gần gũi ân ái trước đó của hai người.
Có chăng, cô lại sắp phải đối mặt với chuyện đó?
Điềm Y Hoàng đặt Trương Tuệ Mẫn đặt lên giường, còn anh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dáng người cao lớn đến nỗi với tư thế này cũng có thể mặt đối mặt với cô.
Ánh mắt anh vẫn tối đục nhìn Trương Tuệ Mẫn. Bàn tay đặt bên eo cô nóng rát như lửa, qua lớp áo bông cũng không chút hạ nhiệt.
Trương Tuệ Mẫn cúi gằm, bàn tay bấu chặt lấy nhau đến hằn đỏ. Vẻ sợ hãi và căng thẳng lộ rõ trên gương mặt.
Hai chân ngắn nhỏ vẫn vắt bên hông anh một cách rụt rè.
Như có như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584876/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.