Bao bố chụp người cô bỗng được kéo ra. Trương Tuệ Mẫn hốt hoảng giật bắn kêu lên một tiếng. Những tưởng sẽ thấy được gì đó nhưng không! Trước mắt cô vẫn tối đen như mực, tối như cái số phận bất hạnh của cô vậy: Chỉ trong nửa tháng, cô đã bị bắt cóc những hai lần.
Trương Tuệ Mẫn vùng vẫy kịch liệt, nước mắt theo uất ức rơi xuống thấm đẫm cả băng bịt mắt. Cô muốn tháo gỡ nó xuống, nhưng tay chân đều đã bị trói chặt, bây giờ chỉ có thể khóc lóc kêu la:
" Van cầu các người tha cho tôi! Các người bắt nhầm rồi, tôi không có cha! "
" Cô bé, hắn ta cũng đâu có nhận em là con hắn? " Một gã vỗ mặt cô, giọng điệu như an ủi lại như giễu cợt.
Một bàn tay bỗng sực tới cởi bỏ áo khoác trên người cô. Hơi ấm phút chốc biến mất, mùi hương của Điềm Y Hoàng không còn phảng phất quanh chóp mũi khiến Trương Tuệ Mẫn bất an và hoảng sợ vô cùng. Cô giãy dụa hét lên:
" Đừng! Đừng chạm vào tôi! "
" Cút! "
Ngay sau đó, có người bỗng gằn giọng ra lệnh, thanh âm rất lớn, giống như sẽ xé toạc tất cả nếu dám chống đối.
Bọn người kia lập tức dừng lại động tác, lui ra xa.
" Lão Đại! " Bọn họ đồng thanh kêu lên nhìn cảnh tượng trước mặt rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi Lão Đại của họ là đang đi tới bên cạnh cô gái nọ, ôm lấy và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584862/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.