" Còn chị thì sao ạ? "
Đàm Hi Văn vẫn chăm chú tưới cây, viền môi khẽ cong lên như một phản xạ vô điều kiện:
" Thì sao? Tiểu thư muốn biết chuyện gì về tôi? "
" Là về gia đình của chị đó! "
Cô đi đến bên chị, đáy mắt ngập tràn hiếu kỳ và hồn nhiên.
Đàm Hi Văn quay sang, chị ngập ngừng giây lát. Hồi sau bỗng cất bình tưới sang một bên, đứng đối diện với Trương Tuệ Mẫn mỉm cười:
" Gia đình của tôi nhiều năm trước đã không còn nữa rồi! "
Không khí bỗng vì vậy rơi vào trầm mặc.
Một cơn gió thổi qua, mang theo khí lạnh của tiết trời đầu đông. Tà váy dài đen tuyền của Đàm Hi Văn phất phơ theo chiều gió. Lúc này, sợi dây chun búi tóc của chị bỗng bị đứt, mái tóc nâu xoăn sóng nhẹ nhàng rũ ra, dài mượt óng ả.
Chị vẫn nhìn cô, gương mặt xinh đẹp vẫn dịu dàng khi nói về bất hạnh của chính mình. Và đặc biệt, chị luôn mỉm cười, một nụ cười mang điệu buồn buồn man mác.
Trương Tuệ Mẫn chợt cảm thấy thương chị vô cùng, cô cúi người:
" Em xin lỗi ạ! Đáng lẽ ra em không nên hỏi nhiều! "
Đàm Hi Văn vội kéo vai cô đứng thẳng dậy:
" Tiểu thư không có lỗi! Chuyện xảy ra cũng đã rất lâu rồi, đây là số phận mà ông trời đã an bài cho tôi, tôi chỉ còn cách chấp nhận và mạnh mẽ bước tiếp mà thôi! "
" Đã có chuyện gì xảy ra với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584860/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.