Ừm.
"Không định đi thăm thật à?" Minh Thành hỏi thêm.
Anh ta không trả lời mà đi thẳng ra khỏi phòng Bác sĩ, ra xe để về nhà riêng của mình.vCon người sắt đá này, thật sự có thể về nhà mà ngủ yên qua đêm nay sao?
Minh Thành cũng chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô nhưng cho dù thế nào thì Tư Niên vẫn không đụng đến dù chỉ một chút. Anh đôi khi chỉ biết thở dài, cái lỗi thì do tên đó gây ra mà anh lại phải chịu cực khổ thế này. Hắn mất nhân tính người rồi à?.
- Cô gái à,có thể nào ăn một chút không? Cô càng ngày càng xanh xao rồi.
Cô chỉ biết lắc đầu, mặc cho tình trạng cơ thể mình không tốt nhưng ngoài uống nước ra thì cô chẳng đụng lấy một chút đồ ăn nào. Hiện tại thì cô đã bắt đầu thích nghi và ổn định hơn rất nhiều nhưng cũng không tha thiết gì việc ăn uống.
- Sao lại không? Cô không muốn khỏe mạnh rồi quay về nhà sao?
Cô gái lại lắc đầu mà nhìn ra cửa sổ trong phòng bệnh. Trời cũng đã không còn sớm nữa nhưng ít nhất thì nó thanh bình và thoải mái.
- Tôi không muốn về, nơi đó là địa ngục, không phải nhà của tôi.
Cô trả lời với giọng điệu yếu ớt mà sâu bên trong nó có thêm cả sự buồn bã vô bến bờ. Đáng lẽ lúc đó, cô đã muốn tự sát rồi, nhưng lại không ngờ bản thân còn được mở mắt mà ngắm cảnh.
- Vậy cô có thể cho tôi biết họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548553/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.