Từ Lưu Phong cầm một nhành cây, dùng nó chạm vào những chỗ ta làm chưa đúng.
Hắn là một sư phụ rất hợp cách — nghiêm túc, tỉ mỉ, không bỏ qua sai sót nào của ta.
Lạc Minh Sán phần lớn thời gian đều đọc sách trong thư phòng.
Nhưng ta biết, nhiều lúc hắn vẫn lén nhìn ta qua cửa sổ.
Ta giả vờ như không thấy.
Những ngày qua, ta cố ý lạnh nhạt hắn đã lâu.
Những thứ di mẫu bảo ta mang cho hắn, ta đều bảo nha hoàn mang đi.
Có lúc hắn cố ý đi về phía ta, ta lại né tránh, chừa đường cho hắn.
Hắn giữ thể diện, không chịu chủ động mở lời; đã rất lâu rồi không nói chuyện với ta.
Từ Lưu Phong thấy căn cơ ta tốt bèn bắt đầu dạy ta động tác đơn giản, bảo ta đ.á.n.h quyền vào hắn.
Hắn nhìn thô kệch, nhưng thân pháp lại linh hoạt vô cùng; ta không sao chạm nổi đến vạt áo hắn.
Vài phen qua lại, ta hơi bực, bước chân loạn lên, liền bị hắn quét chân ngã.
Ta trợn mắt kinh ngạc, thấy mặt đất càng lúc càng xa.
Thân thể lại khựng giữa không trung.
Một cánh tay vòng ngang eo ta.
“Cô vừa loạn, chỗ nào cũng là sơ hở.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giọng Từ Lưu Phong cứng đanh.
Cánh tay cũng cứng đanh, cấn đến đau bụng ta.
Ta vội đứng dậy, kéo giãn khoảng cách.
Ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-lai-muon-lam-ma-phu-chu/5004134/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.