Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi đám người Mộc Trạch đi vào tinh cầu HL1323, bọn họ thật đúng là vào ở trong biệt thự, cho dù không đóng cổng thông tin với bên ngoài, nhưng so với đóng cổng thì cũng không có khác biệt gì, tóm lại là bọn họ có thời gian nghỉ phép, nhưng lại không có thời gian đi xử lí những dị thực dị biến kia, đương nhiên bọn họ cũng không thể nói như vậy được rồi, chỉ có thể nói là bọn họ có phát hiện mới, trước mắt đang tích cực nghiên cứu điểm này.
Mộc Trạch sau khi biết được cách làm của bọn họ, không lắc đầu, cũng không gật đầu, sau khi cậu biết được tính toán của Lạc Thiên Tường, liền biết đối phương không có khả năng sẽ dễ dàng đi ra ngoài. Lạc Thiên Tường cũng không có nhu hòa như mặt ngoài cậu nhìn thấy đâu, nếu không có một chút thủ đoạn cường ngạnh, đối phương làm sao có thể có được địa vị như ngày hôm nay chứ.
Sau khi đi vào tinh cầu HL1323, Lạc Thiên Tường liền thường xuyên xuất hiện ở bên người Mộc Trạch, tỷ như nói thời điểm bữa sáng, thời điểm nghỉ trưa, hắn luôn có thể tìm được đủ loại lấy cớ để dính sát vào Mộc Trạch.
Những người khác nhìn mà đều hết chỗ nói cả, đều tỏ vẻ da mặt Nhị hoàng tử còn dày hơn cả da mặt bọn họ hợp lại cơ.
Thái độ của Mộc Trạch đối với Lạc Thiên Tường cũng tốt hơn rất nhiều so với trước kia, dù sao thì đối phương cũng không xấu, hơn nữa đối với mình cũng khá tốt, đây mới là điểm quan trọng nhất.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Sáng sớm vừa tỉnh lại, Mộc Trạch liền phát hiện mấy người vốn cùng tới tinh cầu HL1323 không biết đã chạy đến chỗ nào rồi, ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn ở đây mà.
“Đi chơi,” Lạc Thiên Tường tỏ vẻ đương nhiên phải để bọn họ xéo đi xa xa rồi, hiện tại chính là thời điểm hắn cùng vợ yêu bồi dưỡng cảm tình đó, sao có thể để cho bọn họ xuất hiện ở bên người quấy rầy chúng ta ở chung được, “Hiếm khi được nghỉ, cũng không thể mỗi ngày đều bảo bọn họ tới đây báo cáo được.”
Mộc Trạch gật đầu, “Đại ca đâu?”
“Nghỉ phép,” Lạc Thiên Tường lại nói.
Trên thực tế, Mộc Thanh đang vội vàng xử lý mấy cuộc điện thoại mà đám người ở Đế Tinh gọi đến cho anh cùng với đống văn kiện được đưa tới cùng, thủ trưởng bận bịu đi hẹn hò, nếu mà sĩ quan phụ tá là anh cũng nối gót không làm việc luôn, như vậy bọn họ về sau khỏi cần lăn lộn nữa.
Ngồi trên sô pha ở phòng khách, Mộc Trạch có điểm biệt nữu, lúc trước không phải có những người khác ở đây, thì chính là có công việc khác cần xử lý, bởi vậy, cậu vẫn không cảm thấy hai người ngồi gần như vậy thì có cái gì không nên, hiện tại lại không quá thích ứng.
“Vậy anh cũng có thể đi ra ngoài mà,” Mộc Trạch nói, “Không cần bồi tôi.”
“Không phải anh bồi em mà là em bồi anh nha,” Lạc Thiên Tường ánh mắt sáng quắc mà nhìn Mộc Trạch, “Tiểu Trạch, em cảm thấy anh thế nào?”
Lạc Thiên Tường bất an, bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, tuy rằng nói so với dòng sinh mệnh lâu dài của thú nhân, thời gian bọn họ ở chung chỉ có thể coi như là ngắn, nhưng đối phương chắc hẳn là đã có cảm giác rõ ràng với hắn rồi đi.
“Cũng…… Cũng được,” Mộc Trạch có điểm ngượng ngùng, người nơi này đều phi thường trực tiếp.
“Như vậy là em đã nguyện ý cùng anh cả đời ở bên nhau rồi nhỉ,” Lạc Thiên Tường xoa xoa tay, “Cả đời.”
Mộc Trạch không biết phải trả lời Lạc Thiên Tường như thế nào, nói thật, hiện tại cậu cũng không ngại sinh hoạt ở bên nhau cùng đối phương nữa, cảm giác cũng không tệ. Nhưng cả đời là phi thường dài lâu, cậu không xác định bản thân có thể kiên trì được thời gian lâu như vậy hay không.
“Hiện tại chỉ là hảo cảm,” Mộc Trạch nói thẳng, dù sao cũng không thể hiện tại đáp ứng, về sau lại nói bản thân không thể kiên trì nổi nữa được. Cậu từng gặp qua phu phu thú nhân khác, trên cơ bản thật đúng là sinh hoạt bên nhau cả đời, xác suất ly hôn phi thường thấp.
“Ân.” Lạc Thiên Tường gật đầu, “Em xem thời gian chúng ta chân chính ở chung còn chưa đến một tháng, em cũng đã có hảo cảm đối với anh rồi, thời gian dài thêm tí nữa, cảm tình tự nhiên là sẽ được bồi dưỡng thôi.”
“Ách,” Mộc Trạch mở to hai mắt nhìn Lạc Thiên Tường.
“Đừng nói là em còn muốn cùng giống cái ở bên nhau, em xem đi, em lớn lên xinh đẹp như vậy, có giống cái cùng á thú nào nguyện ý luôn luôn đối mặt với một thú nhân còn xinh đẹp hơn cả mình nữa chứ?” Lạc Thiên Tường lại lừa đảo, “Em cùng anh ở bên nhau, chúng ta còn có thể có tác dụng dẫn đầu đối với các thú nhân khác, những thú nhân độc thân đó không cần thiết phải cô đơn một mình cả đời nữa, cùng thú nhân ở bên nhau cũng không tồi đâu.”
Lúc trước đối phương cũng đã từng nói qua chuyện này, lại một lần nghe thấy cái lý do này, Mộc Trạch khẽ nhíu mày, “Anh muốn nói cái gì?”
“Thân ái, chúng ta đính hôn đi,” Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mình đã nhìn chằm chằm vào vợ yêu nhỏ phi thường lâu rồi, chỉ là hiện tại vợ yêu vẫn còn chưa phải của mình, mỗi ngày nửa đêm đều mơ thấy vợ yêu nắm tay một thú nhân hoặc là giống cái khác, cái này thật sự là rất đáng sợ.
Thì ra đối phương nói nhiều như vậy chính là vì một câu này sao, Mộc Trạch hắc tuyến, còn tưởng rằng đối phương đang muốn nói chuyện lớn gì đó chứ.
“Rồi nói sau,” hừ, Mộc Trạch nghĩ thầm hiện tại bọn họ còn đang nghỉ phép, cũng không ở Đế Tinh, những lời này vẫn là về sau hẵng nói.
“Vậy trở về Đế Tinh rồi nói,” Lạc Thiên Tường căn bản là không muốn buông Mộc Trạch ra, lén lút mà suy nghĩ thật lâu, nhất định phải bằng tốc độ cực nhanh mà đuổi vợ yêu tới tay mới được, sau đó, ha hả, là có thể lăn qua lộn lại ăn rồi, “Dù sao tất cả mọi người cũng đều đã biết anh là của em rồi, nếu như em không cần anh, vậy chẳng còn ai muốn anh nữa đâu.”
Lời này nói thế là thế nào, Mộc Trạch hoài nghi đối phương có phải là lại động kinh hay không, đường đường một Nhị hoàng tử luôn cứ nói mấy lời như vậy thật sự là thích hợp sao.
Buổi chiều, Mộc Trạch không có ngồi lì trong phòng khách, cũng không bám ở phòng ngủ, mà là chạy đến bể bơi ngâm nước.
Vợ yêu gần đây cứ luôn ngâm nước, Lạc Thiên Tường phi thường buồn bực, hắn lại không có khả năng cứ luôn ngâm mình ở trong nước được, vì thế đành phải vác một cái ghế ngồi ở bên cạnh bể bơi, vợ yêu ở nơi nào, hắn liền ở chỗ đó.
Khi Mộc Thanh tới tìm Lạc Thiên Tường, liền nhìn thấy Lạc Thiên Tường ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm nhân ngư bên trong bể bơi. Biểu tình Mộc Thanh vẫn như cũ mà lạnh như vậy, trong lòng suy nghĩ thằng em nhà mình không phải là sợ động vật họ mèo hay sao, thế mà vẫn biến thành nguyên hình ở ngay trước mặt con hổ Lạc Thiên Tường này đấy.
Nhìn con cá bơi qua bơi lại mười phần thích ý ở trong nước, Mộc Thanh nói với Lạc Thiên Tường, “Cần câu.”
Tầm mắt Lạc Thiên Tường vẫn luôn dừng ở trên người Mộc Trạch, “Thân ái sẽ không cao hứng.”
Nơi này là bể bơi chứ không phải ao cá, Lạc Thiên Tường lại nói, “Đuôi cá của Tiểu Trạch thật xinh đẹp.”
Mộc Thanh trước kia cũng rất ít khi nhìn thấy đuôi cá của Mộc Trạch, theo tầm mắt của Lạc Thiên Tường nhìn lại, anh phát hiện đuôi cá của Mộc Trạch thật đúng là không quá giống so với bọn họ, làm anh có cảm giác không quá chân thật, đuôi cá xinh đẹp như vậy thật sự là tồn tại sao, độ sáng của vảy cao hơn nhiều so với bọn họ, bộ dáng ở trong nước cũng không giống nhau, ở ngoài vảy dường như còn có một tầng phòng hộ nữa.
Đôi mắt híp lại, Mộc Thanh không khỏi nghĩ đến địa phương lúc trước phụ thân bọn họ nhặt được Mộc Trạch, hơn nữa bản thân cũng từng tận mắt kiến thức vỏ trứng của Mộc Trạch cùng với bọn họ thật là có một chút không giống, chẳng lẽ Mộc Trạch là nhân ngư thật sự?
“Ở trong mắt anh, Tiểu Trạch là xinh đẹp nhất,” Mộc Thanh quét mắt, “Cho dù ánh mắt anh có lại lửa nóng đi mấy, hiện tại nó cũng không phải là của anh.”
Lạc Thiên Tường quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh, thằng ranh này cứ luôn thích giội nước lã, “Lại đây làm cái gì?”
“Xem em trai,” thằng em ngu ngốc này vẫn đơn thuần như vậy, quỷ mới biết có thể nào tại thời điểm bản thân không chú ý một chút liền bị Nhị hoàng tử ăn luôn không đâu, Mộc Thanh tỏ vẻ mình làm anh cả phải nhọc lòng thật nhiều.
Mộc Trạch vừa nhìn thấy Mộc Thanh liền bơi tới cạnh bờ, nhìn về phía Mộc Thanh, “Đại ca.”
Cậu không dám gọi Mộc Thanh xuống nước, đại ca luôn cao cao tại thượng như vậy, đối phương cho dù có muốn bơi thì cũng không phải là cùng với mình, Mộc Trạch bình tĩnh mà nghĩ, anh cả nhất định là chỉ thích một mình thôi.
Ngồi xổm thân mình xuống, vỗ nhẹ đầu Mộc Trạch, Mộc Thanh hỏi, “Không sợ mèo?”
Mộc Trạch ngẩn người, mèo cái gì? Không đúng, quay đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, lúc này mới nhớ ra đối phương là động vật họ mèo. Sợ tới mức cậu muốn biến đuôi cá thành hai chân, lại phát hiện đuôi cá không nghe lời bản thân, biến không được.
Nhìn thấy thằng em bị lời mình nói dọa tới, Mộc Thanh an ủi, “Hắn không dám đâu.”
“Mộc Thanh!” Bạn tốt quả nhiên là dùng để đi phá đám, đụng chạm thân ái trước hắn một bước còn chưa tính, hiện tại lại còn hù dọa vợ yêu của mình, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ đây hết chịu nổi rồi, “Cậu cần phải trở về rồi.”
“Bồi em trai,” Mộc Thanh quyết đoán thấy Lạc Thiên Tường muốn đuổi anh đi như vậy, anh càng phải ở lại nơi này làm bóng đèn.
Mộc Trạch đối với cái này tỏ vẻ anh cả thiệt lạnh, cậu sợ tới mức không dám lên bờ luôn rồi nè, hai người nầy đang nói cái gì đó, cậu cái gì cũng chưa nghe được.
Cuối cùng Mộc Thanh cùng Lạc Thiên Tường thật đúng là ngồi ở bên cạnh bể bơi, mà Mộc Trạch thì lại ngu người trong bể bơi, phiêu phù trên mặt nước, thỉnh thoảng còn dùng đuôi cá vỗ quấy nước.
“Gien hình thú trong cơ thể thú nhân đều có nguyên thể,” Mộc Thanh chậm rãi mở miệng, “Nhân ngư cũng có, chỉ là những năm gần đây, nhân loại đều không có phát hiện ra nhân ngư chân chính, có người cho rằng gien nhân ngư nằm trong hoá thạch, anh cho rằng thế nào?”
“Cho dù là hoá thạch, vậy cũng là tồn tại,” Lạc Thiên Tường không ngốc, lập tức nghe ra được ý tứ của Mộc Thanh. Chỉ là nhân ngư chân chính chính là một truyền thuyết, không có người thấy qua, cho dù khoa học kỹ thuật hiện tại phi thường phát đạt, kỹ thuật lặn xuống nước cũng là chuẩn cmnr, nhưng mọi người vẫn cứ không phát hiện được nhân ngư ở trong hải dương, “Gien của Tiểu Trạch cũng không có cái gì khác biệt cả.”
Mộc Thanh gật đầu, cũng chính là bởi vì điểm này nên Mộc Trạch mới có thể bình an lớn đến bây giờ, “Nhưng này không đại biểu rằng nó cũng giống như những thú nhân nhân ngư khác.”
“Mộc Thanh!” Lạc Thiên Tường quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh, “Em ấy là em trai cậu, cũng sẽ là Nhị hoàng tử phi tương lai, thê tử của tôi.”
Mộc Thanh gật đầu, “Gả vào hoàng gia là lựa chọn tốt nhất cho nó.”
“Tôi sẽ dùng sinh mệnh bảo hộ em ấy!” Đây là lời hứa hẹn Lạc Thiên Tường đưa ra.
“Kẻ yếu mới cần phải bảo hộ,” Mộc Thanh lại nói, “Nhưng tôi tiếp thu vị cường giả bảo hộ em trai tôi là anh.”
Lạc Thiên Tường cạn lời, khó trách mỗi lần Mộc Trạch nhìn thấy Mộc Thanh đều ngoan cun cút như vậy, thật muốn hung hăng mà đánh Mộc Thanh một trận quá. Cũng may Mộc Thanh cái tên này làm anh trai cũng không có suy nghĩ bất lợi gì đối với Mộc Trạch, bằng không hiện tại hắn đã không có được vợ yêu đáng yêu như vậy rồi.
Ngu người trong bể bơi Mộc Trạch căn bản là không biết cuộc nói chuyện giữa bọn họ, cậu chỉ biết là hôm nay ánh mặt trời không quá nắng, ngâm mình ở trong nước cảm giác phi thường tuyệt, cậu quyết định, mấy ngày nay nhất định phải hảo hảo ngâm nước mới được.
“Trở lại Đế Tinh, hai người liền đính hôn đi,” Mộc Thanh nhìn về phía thằng em ngu ngốc đang dùng cái đuôi đập đập mặt nước, “Tôi sẽ nói với phụ thân bọn họ trước.”
Mỗ phụ quan tâm thằng em mình như vậy, Mộc Thanh dự cảm nếu như anh không đề cập trước, mỗ phụ vô cùng có khả năng sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, cho dù bản thân đã có thể tay làm hàm nhai, nhưng điểm này một chút cũng không chơi vui đâu.
“Vậy đành nhờ cậu rồi,” Lạc Thiên Tường cực kỳ cao hứng, “Cậu vẫn luôn lợi hai như vậy.”
Nghe được Lạc Thiên Tường ca ngợi, Mộc Thanh tỏ vẻ anh chỉ là đang suy xét cho thằng em mà thôi, hơn nữa cái này cùng với lợi hại hay không lợi hại căn bản là không có một chút sợi lông quan hệ nào có được không, Nhị hoàng tử, tiết tháo của anh thật sự đã sớm nát bem rồi.
Nói xong mấy lời này, Mộc Thanh liền rời đi. Chờ khi Mộc Trạch quay đầu lại, liền hỏi Lạc Thiên Tường, “Anh tôi đâu?”
Người vừa mới còn ở chỗ này, sao qua một lát liền không thấy tăm hơi đâu, Mộc Trạch khó hiểu.
“Đi rồi,” Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu cứ luôn chú ý đến những người khác, sao lại không biết chú ý đến hắn nhiều hơn một chút chứ, “Đại ca em đồng ý cho chúng ta đính hôn.”
“Này……” Này thật là một cái tin tức khiến người ta không dễ tiếp thu, Mộc Trạch còn tưởng rằng Mộc Thanh đã sớm đồng ý rồi chứ, đối phương lúc trước cũng đâu có vươn tay viện trợ với cậu đâu.
“Cậu ta chính là một tên mặt than không hiểu biểu đạt thế đấy,” Lạc Thiên Tường lại nói, “Đừng để ý đến cậu ta, cẩn thận cũng trở thành giống như cậu ta đó.”
Mộc Trạch cạn lời, Nhị hoàng tử ở trước mặt mình nói anh cả nhà mình như thế thật sự là được chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.