Kết quả của việc bên cạnh có một người nhìn chằm chằm, đó chính là rất khó ngủ, Mộc Trạch đã nhắm mắt một hồi lâu, nhưng vẫn cứ ngủ không được.
Lạc Thiên Tường nhìn thấy lông mi Mộc Trạch khẽ run, ngồi ở bên cạnh ước chừng mười phút liền rời đi, hắn biết nếu bản thân còn không đi, đối phương liền sẽ thật sự mất ngủ. Quả nhiên vẫn là từ từ đến thôi, không thể bức người quá gấp gáp được.
Chờ đến khi Lạc Thiên Tường rời đi cũng đóng cửa lại, Mộc Trạch lại mở to mắt, trước khi đối phương rời đi thế mà còn nhẹ nhàng đắp chăn lên cho mình. Phải biết rằng trước kia cho dù là ở Mộc gia, buổi tối cũng chỉ có người máy mới đắp chăn cho cậu, còn kiếp trước, nhân ngư bọn họ vốn dĩ đã có thể trực tiếp sinh hoạt ở trong biển rộng rồi, nước biển chính là chăn của bọn họ, cho nên cũng không tồn tại vấn đề có chăn hay không.
Nhìn về phía cái chăn ở trên người, Mộc Trạch chớp chớp mắt, Lạc Thiên Tường vẫn là một người tương đối cẩn thận đấy, nếu là bản thân, cậu nhất định sẽ không nghĩ đến việc đắp chăn cho đối phương đâu, thậm chí còn có khả năng cho rằng đắp chăn là cực kỳ phiền toái đấy, đây cũng là một chút ý tưởng khác biệt của cậu so với những ngời khác trong thế giới này.
Sau khi Lạc Thiên Tường rời khỏi phòng ngủ của Mộc Trạch, hắn liền nhìn thấy Mộc Thanh đang đứng trên hành lang, nãy giờ vẫn đang cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Xảy ra chuyện lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-vuong-phi-nhan-ngu/23172/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.