Buổi chiều vừa tan học, Mộc Trạch đã vội vã trở về nhà, cậu nghĩ thầm người nhà có thể nào đã nghĩ ra biện pháp gì rồi hay không, cậu không muốn gả cho cha Nhị hoàng tử thích động kinh kia đâu.
Mộc trưởng lão thấy Mộc Trạch nhanh như vậy đã chạy về nhà, tốc độ về nhà so với dĩ vãng còn nhanh hơn mười phút, phải biết rằng Mộc Trạch luôn thích chậm rì rì, nói là khi lái xe cũng nên chú ý phong cảnh chung quanh, đúng, là phong cảnh.
Thời đại tinh tế mọi người đã rất ít phát sinh tai nạn xe cộ, xe huyền phù cũng có thể tự động tránh xe chung quanh, nếu như không có người điều khiển, cũng có thể điều khiển tự động, Mộc Trạch tỏ vẻ này có thể thỏa thỏa mà chơi xe chấn...... Nga, không, ngắm phong cảnh đó.
"Ngồi xuống trước đã," Mộc gia chủ thấy Mộc Trạch vừa đến thư phòng liền ngơ ngác mà đứng ở đó, không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này tuy rằng chỉ là con nuôi, nhưng bản thân vẫn luôn coi đối phương như đứa nhỏ thân sinh, tất cả mọi người đều là cùng tộc nhân ngư, cũng không biết lúc trước là nhân ngư nhà nào không cẩn thận mất đi trứng, đến sau này cũng không thấy thông báo tìm kiếm.
Mộc Trạch gật đầu ngồi xuống, thấy Mộc trưởng lão cũng ở đây, ánh mắt sáng lên, "Gia gia, mọi người có phải đã nghĩ ra biện pháp rồi không?"
"Vừa mới nói xong, cháu có muốn đi tinh cầu xa xôi không," Mộc trưởng lão cười khẽ, "Chính là Nhị hoàng tử vẫn có khả năng tìm được, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-vuong-phi-nhan-ngu/23152/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.