Chương trước
Chương sau
Edit: Bánh
Ngày hè, nắng chói chang, ve sầu kêu vang.
Phương án trị liệu cho Hiểu Bắc cũng được tiến hành suôn sẻ, đứa nhỏ luôn rất phối hợp, vốn đã có nền tảng sẵn, thân thể em trai cậu dần khỏe lại từng chút, khẩu vị cũng được cải thiện hơn so với lúc trước.
Cùng lúc đó, dưới sự sắp xếp của Thiệu Trì, chủ căn hộ mà Lê Hiểu Hàm thuê đã quyết định bán nhà, chủ nhà mới muốn sửa sang lại để làm nơi ở, cậu cần phải tìm chỗ khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lê Hiểu Hàm nghi ngờ đây là tác phẩm của Thiệu Trì, nhưng mà cũng không đúng lắm, anh mua nhà second-hand làm cái gì cơ chứ?
Đúng thật là đây là chuyện tốt do Thiệu Trì phái người đi làm, chỉ là cấu kết với chủ nhà bày trò, còn căn phòng kia thì, tất nhiên là anh sẽ không bao giờ mua lại một nơi đã từng qua tay của người khác rồi.

Lê Hiểu Hàm đang rầu thì Thiệu Trì lại nhảy ra bơm đểu, nói với cậu rằng dù gì cũng dọn vào đây rồi, về chỗ kia làm chi nữa, huống hồ gì Hiểu Bắc cũng đâu cần đi học nữa, ở nhà anh không phải tốt hơn sao?
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của ai kia, Lê Hiểu Hàm đành đồng ý sẽ tạm đem đồ còn lại trong nhà dọn đến đây, bao gồm cả rương đồ mà mẹ cậu để lại.
Vào ở trong nhà họ Thiệu không có nghĩa là Lê Hiểu Hàm sẽ ngủ chung phòng với Thiệu Trì, mà anh cũng không ép cậu phải nhanh chóng trở thành ông chủ thứ hai trong căn nhà này, sắp xếp cho cậu ở trong một căn phòng cách phòng anh một cái phòng làm việc, muốn gặp nhau lúc nào cũng được.
Nghỉ hè rồi, Lê Hiểu Hàm chỉ muốn toàn tâm toàn ý lo cho Tiểu Nam và Hiểu Bắc, nhưng hai đứa nhỏ còn bận bịu hơn cả cậu, học chữ rồi lại học vẽ, học đàn học hát, căn bản không có thời gian cho anh trai của mình.

Thiệu Trì không thích cậu cứ theo đuôi Giáo sư Đinh như thế, sáng sớm liền xách cậu theo anh đến công ty, lấy danh nghĩa là dạo này công ty có rất nhiều việc, muốn cậu đến hỗ trợ.
Đi theo Thiệu Trì đến công ty rồi, Lê Hiểu Hàm không giúp đỡ được bao nhiêu, cậu đã không đi làm gần một tháng trời, cũng không được giao cho bất cứ nhiệm vụ gì, xem ra Thiệu Trì chỉ muốn mang cậu đến công ty ở với anh mà thôi.
Nhận thấy Lê Hiểu Hàm theo Thiệu Trì đến công ty, Lý Nham Hải có chút kinh ngạc, hắn biết chuyện của cậu, cũng biết giờ cậu đã dọn vào ở chung với boss, thế thì đến công ty làm gì nữa.
"Em không ở nhà với Hiểu Bắc sao?" Lý Nham Hải hỏi.
"Hai đứa nhỏ còn bận hơn cả em, sáng thì học chữ, chiều thì đi học nhạc, căn bản không cần em quanh quẩn bên cạnh, nói cách khác là em bị cho ra rìa rồi." Lê Hiểu Hàm đáp, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không còn vẻ túng quẫn như lúc trước nữa.

"Thật đáng thương, thế nhưng giờ đang là lúc nghỉ hè, em đến công ty học hỏi thêm cũng được." Lý Nham Hải nói.
Lâm Vũ Phương cùng Trì Việt Lam đều rất hoan nghênh sự trở lại của Lê Hiểu Hàm, còn hẹn cậu trưa nay đến nếm thử món mới trong căn tin, Thiệu Trì biết được, tỏ vẻ anh cũng muốn gia nhập bữa cơm của cả ba. Lâm Vũ Phương cùng Trì Việt Lam biết được, dứt khoát vứt bỏ Lê Hiểu Hàm, đổi sang mời Lý Nham Hải.
Là sếp lớn của công ty, cơm trưa của Thiệu Trì đều được đưa từ nhà bếp thẳng đến trong phòng làm việc của anh, Lê Hiểu Hàm đành phải dùng bữa chung với bạn trai nhà mình, nếu không buổi tối về lại bị người ta dùng "hình phạt về thể xác" mất thôi.
Ăn trưa xong, Thiệu Trì ngáp một cái, muốn Lê Hiểu Hàm đi ngủ trưa chung với mình, thật sự chỉ là ngủ chay mà thôi, mấy hôm nay anh chỉ ngủ được 4 tiếng mỗi ngày, Lê Hiểu Hàm cũng không cằn nhằn, ngủ với anh một tiếng.
Buổi chiều, lúc vừa mới rời giường, Lê Hiểu Hàm nhận được lịch trình của Thiệu Trì, là do Lý Nham Hải gửi qua cho cậu.
"Sao lại đưa cho em?"
"Thiệu tổng bảo anh đưa cho em."
"Hả?"
"Em xem thử đi."
"......"
Thiệu Trì muốn làm gì đây?
Nhìn một đống ngày được đánh dấu, Lê Hiểu Hàm liền hiểu được ý đồ của Thiệu Trì.
Đây là muốn nói anh sắp phải đi công tác một tuần sao? Đại hội cổ đông sẽ kéo dài một tuần, nhưng có liên quan gì đến cậu chứ, dù gì cậu cũng chỉ là thực tập sinh, hơn nữa còn là đi cửa sau, cơ bản chỉ là đến rồi nhận lương, không làm gì nhiều cả.
"Em không hiểu......" Lê Hiểu Hàm nhíu mày nhìn về phía Lý Nham Hải, không phải như những gì cậu đang nghĩ chứ?
"Đại loại chính là có thêm ba vị trí cho lần đi công tác này của boss."
"Ba vị trí?"
"Ừm, ngoại trừ em ra, còn có chỗ cho hai đứa nhỏ."
"Thiệu Trì đi họp hay đi du lịch vậy."
"Cái này anh không biết."
Làm trợ lý, Lý Nham Hải tỏ vẻ mình không muốn soi mói ý định của ông chủ.
"Thôi được rồi, em biết rồi, tự em đi hỏi vậy." Lê Hiểu Hàm nói.
Lý Nham Hải cười tủm tỉm, tiếp tục quay về làm việc, còn Lê Hiểu Hàm lại thấy sầu đời không thôi, đi công tác mà còn mang cả ba người theo, bộ Thiệu Trì muốn biến công việc thành chuyến du lịch gia đình sao?
Tất nhiên là Lê Hiểu Hàm cũng không vọt ngay vào phòng làm việc của Thiệu Trì để hỏi, lúc làm việc thì phải lo làm việc cái đã.
Lúc tan tầm, vì sợ đồng nghiệp trong công ty phát hiện quan hệ của mình và Thiệu Trì, cậu sẽ đến trạm tàu điện ngầm đi một đoạn, rồi đến ngã tư đợi anh đến, nhưng phần lớn thời gian đều là Thiệu Trì ngồi trong xe chờ cậu sẵn.
Hôm nay Lê Hiểu Hàm lại đến trước, đợi hai phút, xe của Thiệu Trì liền xuất hiện.
"Hôm nay nhanh thế." Thiệu Trì xách ba lô của cậu để qua một bên, như thế thì cả hai có thể dính sát vào nhau.
"Mới vừa đi ngoài đường, còn nóng, đừng có mà ôm em." Lê Hiểu Hàm nói, nếu như mọi khi, cậu sẽ đánh bay cái tay hư hỏng của người kia ra, thế nhưng dạo này Hiểu Bắc đang dần khỏe lại, thế nên cậu cũng mát tính hơn nhiều.
Thiệu Trì đành phải ôm hờ Lê Hiểu Hàm, còn quạt quạt giải nhiệt cho cậu: "Còn nóng không?"
"Không." Lê Hiểu Hàm thở phào.
Thời tiết đúng là càng ngày càng nóng.
"Chuyện đi công tác là sao đây? Sao còn phải đưa Tiểu Nam và Hiểu Bắc theo?" Lê Hiểu Hàm cũng không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Sau khi thân phận bị bại lộ, cả hai đã xác nhận mối quan hệ, lúc nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu, mấy chuyện mệt não như anh đoán tôi tôi đoán anh, cậu không thích.
"Đưa bọn em đi chơi, lần này chỗ đi công tác rất đẹp, Giáo sư Đinh cũng gợi ý rằng chúng ta nên đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, mở mang tầm mắt cho chúng, Lưu Vũ Côn cũng sẽ đi theo để chăm sóc cho hai nhóc con."
"Hoá ra anh sắp xếp hết cả rồi?" Lê Hiểu Hàm liếc Thiệu Trì.
"Anh biết em chắc chắn sẽ đồng ý nên mới làm đó thôi, hơn nữa giờ Hiểu Bắc cũng đã khỏe hơn trước rồi, có thể đi máy bay cùng phương tiện giao thông, anh còn muốn dẫn bọn nhỏ đi ngồi tàu cao tốc, xe lửa, còn cả đi công viên giải trí nữa kìa. Thế nhưng, phải từ từ mới được."
Lê Hiểu Hàm trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, "Anh cứ sắp xếp đi, em đồng ý."
Thiệu Trì ôm mặt Lê Hiểu Hàm, hôn một cái thật mạnh: "Cục cưng, em ngoan quá."
"Thế nếu như em không đồng ý, anh vẫn sẽ làm hả?" Lê Hiểu Hàm hỏi.
"Tất nhiên là không rồi, anh sẽ nghe ý kiến của em mà." Thiệu Trì rất chân thành.
"Thế nhưng anh đã biết là em sẽ đồng ý đúng rồi." Lê Hiểu Hàm cười tủm tỉm.
Thiệu Trì gật đầu không chút do dự, sau đó gương mặt đẹp trai của anh liền bị Lê Hiểu Hàm véo một cái.
Thiệu Trì: "...... Hóa ra là em thích anh vì khuôn mặt này đúng không."
"Ai mà thích cái bản mặt đào hoa này." Lê Hiểu Hàm không chừa cho anh chút mặt mũi nào.
Dù có thích hay không, Thiệu Trì cũng đè Lê Hiểu Hàm trên ghế sau xe, gặm cắn đôi môi cậu.
Càng ngày lại càng không thỏa mãn chỉ với hôn môi như thế này, phải làm sao đây?
Nhưng mà sẽ có cách hết thôi không phải sao? Trong chuyến đi kế tiếp, anh đã chuẩn bị hết thảy, bao gồm cả chuyện nào đó.
Nếu Thiệu Trì muốn đưa cả nhà cùng đi, bọn họ phải đi thật sớm, dù gì cũng không ai biết được trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì, Tiểu Nam cùng Hiểu Bắc đều còn nhỏ, huống hồ gì Hiểu Bắc chưa từng đi xa nhà bao giờ, vì lý do sức khỏe, đứa nhỏ còn chưa bao giờ đi khỏi thành phố mà mình đang sống.
Ngày xuất phát, Thiệu Trì bị bắt tách khỏi Lê Hiểu Hàm, hai nhóc tỳ ngồi chen ở giữa hai người bọn họ, Tiểu Nam muốn ngồi cạnh Lê Hiểu Hàm, Hiểu Bắc ngồi bên cạnh Thiệu Trì, Lưu Vũ Côn ngồi trên ghế phụ.
Tiểu Nam vốn đã có sẵn thiên phú làm anh trai, giờ lại được sống chung với Hiểu Bắc mỗi ngày, giữa hai đứa nhỏ không cần nói thành lời cũng đã có thể hiểu nhau, tuy Hiểu Bắc không mở miệng nói chuyện, nhưng Thiệu Nam có thể phiên dịch được suy nghĩ của em trai.
Đây là đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn, tất nhiên là Lê Hiểu Hàm có thể hiểu được ý của Hiểu Bắc, còn Thiệu Trì muốn hiểu thì phải nhờ Thiệu Nam.
Ai cũng giấu bọn nhỏ chuyện Thiệu Trì chính là một người anh khác của chúng.
Thế nhưng điều bất ngờ chính là Hiểu Bắc lại rất thích Thiệu Trì, đôi khi Lê Hiểu Hàm bận chơi với Thiệu Nam, đứa nhỏ sẽ lặng lẽ đến phòng làm việc tìm anh, ngồi ngoan ngoãn trong lòng anh, nghe anh đọc tài liệu, rất tập trung, không có chút gì gọi là mất kiên nhẫn.
Sau này Thiệu Trì nghe Thiệu Nam nói mới biết được, Hiểu Bắc thích nghe anh đọc tài liệu, thế nên mỗi ngày anh sẽ đọc một vài tài liệu tài chính cho đứa nhỏ nghe, tuy Hiểu Bắc ngồi bất động trong lòng anh, nhưng ánh mắt lại rất có thần, đây hoàn toàn nằm ngoài dự định của bọn họ, thế nên, trong quá trình trị liệu của Hiểu Bắc, Thiệu Trì cũng trở thành một nhân tố quan trọng, đến nỗi Lê Hiểu Hàm còn rảnh rang hơn cả anh.
Đương nhiên, người mà Hiểu Bắc gẫn gũi nhất vẫn là Lê Hiểu Hàm, thi thoảng Hiểu Bắc sẽ đến ngủ với cậu, cuối cùng sẽ biến thành cặp song sinh ngủ chung với cậu.
Thiệu Trì nhìn thấy, vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, mình cũng muốn ngủ với em ấy.......
Nhưng mà sắp có cơ hội rồi.
Đến sân bay rồi, đối với Hiểu Bắc đây đều là điều mới lạ, Thiệu Nam đã từng đi rồi, tích cực giới thiệu mọi thứ cho em trai biết, nhóc con còn biết giờ có bao nhiêu loại máy bay, bao nhiêu loại kích cỡ, thanh âm non nớt vang lên trong khoang hạng nhất trên máy bay, ngay cả Lê Hiểu Hàm nghe thấy cũng phải cảm thán, mấy thứ mà Tiểu Nam nói cậu cũng không biết.
"Tiểu Nam còn hiểu biết hơn cả ca ca nữa." Lê Hiểu Hàm xoa đầu nhóc con.
"Ba ba dạy cho em hết đó." Thiệu Nam rất tự hào.
"Thế ba ba cũng lợi hại lắm." Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm, Thiệu Nam ít nhiều gì cũng rất sùng bái Thiệu Trì.
Thiệu Trì cuối cùng cũng có được chút cảm giác tồn tại, lên tiếng: "Ngoại trừ máy bay, còn có cả trực thăng, vậy con có nhớ hết không, còn có cả máy bay chiến đấu nữa nha."
"Tất nhiên là con nhớ rõ rồi, máy tính bảng của con vẫn còn lưu hình đó. Hiểu Bắc, anh nói cho em biết, anh rất thích mô hình trực thăng luôn đó....." Cùng với hình ảnh trong máy tính bảng, Thiệu Nam bắt đầu nói ríu rít, nhưng không khiến người nghe thấy chán, ngay cả tiếp viên hàng không cũng suýt chút nữa là mải nghe mà quên mất nhiệm vụ của mình.
Lê Hiểu Hàm phải công nhận cách giáo dục của Thiệu Trì đối với Thiệu Nam, mới 4 tuổi mà đã hiểu sâu biết rộng đến vậy rồi.
Lúc Lê Hiểu Hàm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cặp song sinh, tầm mắt của Thiệu Trì cũng dừng trên người cậu.
Có lẽ ngày mai là mình có cơ hội ăn trọn Hiểu Hàm rồi nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.