Cái là là duyên số, cái gì là vận mệnh? Cuối cùng Lê Hiểu Hàm cũng cảm nhận được chuyện gặp gỡ với Thiệu Trì chính là thứ mang tên vận mệnh, dù cậu có muốn trốn tránh đến cỡ nào, thời gian đã đến, bí mật mà cậu tốn công che giấu biết bao lâu nay đều sẽ bị vạch trần. Trì Việt Thần cùng Thiệu Trì đã bị Hiểu Bắc làm cho ngây người, chuyện này còn đáng sợ hơn cả chuyện bọn họ phát hiện ra Lê Hiểu Hàm và Đồng Khải Văn giống nhau y xì đúc. Lê Hiểu Hàm giới thiệu Hiểu Bắc xong cũng im lặng, cậu không biết mình nên nói những gì, không bỏ chạy đã là may lắm rồi. Thế nhưng, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày này, chỉ là hôm nay lại quá đột ngột mà thôi. Thiệu Trì lại càng hoang mang hơn, dù ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh chỉ biết đứng yên tại chỗ, mãi cho tới khi bị Trì Việt Thần đẩy đẩy vài cái, anh mới có phản ứng, đống suy nghĩ trong đầu làm anh không biết nên mở lời ra sao. Trì Việt Thần mắc kẹt ở giữa hai người nhận thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người, kéo cả hai đi, "Lên xe, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện." Lê Hiểu Hàm không cự tuyệt, Thiệu Trì cũng không phản đối. Trì Việt Thần dẫn bọn họ đến một nhà hàng sang trọng ở gần đó, vừa hay đang là giờ nghỉ trưa, đến đó ăn cơm cũng được. Dọc theo đường đi, Thiệu Trì đều chỉ lo nhìn chằm chằm Hiểu Bắc trong lòng Lê Hiểu Hàm, cũng không để ý Trì Việt Thần lái xe đưa bọn họ đến chỗ nào. Tốc độ khôi phục tâm trạng của Lê Hiểu Hàm nhanh hơn Thiệu Trì nhiều, cậu chỉnh lại tư thế cho em trai ngồi yên ổn trong lòng mình xong, lấy bình nước ấm trong ba lô ra cho đứa nhỏ. "Hiểu Bắc, uống nước ha." Lê Hiểu Hàm nói. Hiểu Bắc ngồi ôm bình nước của nhóc con, thoáng nhìn về phía Thiệu Trì, nhưng cũng chỉ nhìn có vài giây, còn lại đều rúc vào trong lòng Lê Hiểu Hàm, sau đó không lâu liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ, bình nước trong tay xém chút nữa là rớt xuống, Thiệu Trì vẫn luôn chú ý đến Hiểu Bắc, nhanh chóng đỡ lấy cái bình, không để nó rơi xuống phát ra tiếng vang. "Cảm ơn." Lê Hiểu Hàm muốn nhận lấy. "Để anh cất giúp em." Thiệu Trì bỏ lại cái bình vào trong ba lô của Lê Hiểu Hàm. Giờ đây Thiệu Trì đã không dám suy nghĩ nhiều, người mà anh theo đuổi lại có em trai giống con trai của anh như đúc, mối quan hệ hỗn loạn này làm Thiệu Trì thấy mình phải chùn bước, chưa biết được rõ ràng mọi chuyện, anh không dám làm ra bất cứ hành động gì, dù người kia đang ở ngay trước mặt anh, tùy tay liền có thể kéo người ấy vào trong lòng. Về sau, bên trong xe chỉ còn lại sự im lặng, không ai lên tiếng. Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Hiểu Bắc đang ngủ, Thiệu Trì còn rất chu đáo mà kéo cửa kính xe lên, chỉ chừa lại một chút khe hở cho đỡ ngộp. Mãi cho đến khi xuống xe, Hiểu Bắc vẫn không tỉnh, đứa nhỏ ngủ vô cùng ngọt ngào. Bị bệnh suốt mấy ngày, nhóc con tất nhiên không có nổi một giấc ngủ ngon, vất vả lắm mới khỏe lại, mệt thì ngủ thôi, Lê Hiểu Hàm cũng cố gắng không để em trai phải giật mình tỉnh dậy. Thiệu Trì vẫn luôn cảm thấy lú lẫn, anh vẫn cảm thấy đây chính là Tiểu Nam chứ không phải Hiểu Bắc, hai đứa nhỏ này đúng là quá giống nhau. Thật sự là song sinh sao? Nhưng sẽ không giống như chuyện của Lê Hiểu Hàm và Đồng Khải Văn đâu nhỉ, hai người bọn họ khi còn ấu thơ chắc chắn sẽ không giống nhau. Trong nhà hàng rất yên tĩnh, thật ra Lê Hiểu Hàm cũng không có hứng ăn cơm trưa, Hiểu Bắc cũng ăn không vô, hơn thế nữa cũng không thể để em trai cậu tùy tiện ăn đồ ở ngoài. "Tôi chỉ có thể ở đây nửa tiếng, lát nữa tôi phải về rồi, Hiểu Bắc không thể ăn đồ ở ngoài, nó rất dễ bị dị ứng." Lê Hiểu Hàm nói với Thiệu Trì. "Chờ nhóc con tỉnh anh sẽ đưa hai người về." Thiệu Trì đáp, nhìn Hiểu Bắc gầy gò hơn so với Tiểu Nam, anh cũng thấy mình không nên có bất cứ suy nghĩ nào nữa. Ngồi xuống rồi, Lê Hiểu Hàm liền lấy áo khoác đắp cho Hiểu Bắc, là Thiệu Trì đưa cho cậu, vì lúc nãy đến trường cậu thấy mình sẽ về nhanh thôi, nên không mang theo chăn nhỏ đắp cho em trai mình, nãy giờ vẫn là do cậu dùng tay ôm lấy đứa nhỏ. Núi giả nước chảy, chỗ này là một chỗ rất yên tĩnh thoải mái, sẽ không ai quấy rầy lúc nói chuyện. Đặt Hiểu Bắc lên sô pha, cánh tay của Lê Hiểu Hàm được giải phóng. Bọn họ ngồi quanh bàn trà, uống vài ngụm trà nóng, Lê Hiểu Hàm nói với Thiệu Trì: "Anh muốn hỏi cái gì?" "Còn phải xem em muốn cho anh biết những gì đây." Thiệu Trì đáp. Giữa hai người, chỉ cần Thiệu Trì không chủ động, giữa cả hai sẽ không có nổi một chút cảm giác thân mật nào. "Thật ra thì, tôi không muốn cho anh biết cái gì cả, lý do là vì những thứ tôi biết cũng rất mơ hồ." Lê Hiểu Hàm nói. "Anh cũng không biết nên hỏi gì." Thiệu Trì cũng không chắc. "Có lẽ nên để tôi hỏi anh nhỉ?" Lê Hiểu Hàm đề nghị. Thiệu Trì cười cười, cảm thấy cũng hợp lý, hiện tại cả hai đều rất tò mò về thân phận của Tiểu Nam cùng Hiểu Bắc. Lê Hiểu Hàm suy nghĩ một chút, vào thẳng vấn đề mấu chốt. "Tiểu Nam là con ruột của anh?" Vốn dĩ thân phận của Thiệu Nam chính là một bí mật tại nhà họ Thiệu, ngay cả Trì Việt Thần cũng không rõ liệu Thiệu Nam có phải con ruột của Thiệu Trì hay không, hắn chỉ biết Thiệu Trì đối xử với Thiệu Nam rất tốt, nên nghiễm nhiên cho rằng đứa nhỏ chính là con đẻ của anh, nhưng giờ thì y cũng lú lẫn luôn rồi. Thiệu Trì không lắc đầu, cũng không gật đầu, Lê Hiểu Hàm hỏi chuyện này là vì để ý chuyện mình có lịch sử đen hay không sao? Hình như có thể hiểu theo hướng đó, hóa ra em ấy cũng không thật sự không quan tâm đến mình như những gì em ấy thể hiện ra bên ngoài nhỉ. Để tránh những hiểu lầm không cần thiết, Thiệu Trì vẫn nói sự thật, ở trước mặt Lê Hiểu Hàm không nên giấu giếm bất cứ điều gì. "Không phải, cũng giống như em, Tiểu Nam là em trai của anh, trăm phần trăm là em trai ruột của anh." Lê Hiểu Hàm có hơi sửng sốt, dường như cậu nhìn thấy nét cười như muốn xơ múi mình từ trên mặt Thiệu Trì, nhưng khi nghe thấy câu trả lời đó của anh, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc, mà là thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tiểu Nam là em trai của Thiệu Trì, cách biệt tuổi tác này thật lớn. Nhưng cũng thể chứng minh cho một chuyện rằng, người phụ nữ kia đã từng có một khoảng thời gian ở bên cha của Thiệu Trì, thế thì giờ bà ta đang ở nơi đâu? Mấy vấn đề liền nảy lên trong đầu cậu, Lê Hiểu Hàm nhìn thẳng vào Thiệu Trì, cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi. "Thế mẹ của em ấy đâu?" Lê Hiểu Hàm nắm chặt chén trà nhỏ. "Chuyện này thì anh không biết, ba của anh che giấu bà ấy rất kỹ, trên cơ bản anh cũng không tìm được bất cứ tin tức nào về bà ấy." Nhiều năm trôi qua, Lê Hiểu Hàm cũng không trông cậy sẽ nghe được bất cứ điều gì về người phụ nữ kia từ miệng của người khác, thế nên cậu cũng không băn khoăn làm gì nữa, nếu có thể nói về mối quan hệ của mình và Tiểu Nam cho cậu biết, Thiệu Trì cũng đâu việc gì phải tiếp tục giấu giếm chuyện này nữa. Không phải con của anh ta thì tốt rồi. Tự nhiên cậu lại có chút vui vẻ trong lòng. "Phải không? Thế nhưng tôi cũng có thể khẳng định cho anh biết, Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc là anh em song sinh." "Vậy em và Hiểu Bắc cũng là anh em ruột?" "Đúng vậy, nhóm máu của hai chúng tôi trùng khớp, chỉ là tôi không biết em ấy còn có một người anh song sinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy Hiểu Bắc cũng có vài nét tương tự tôi sao?" "Nhìn kỹ lại thì đúng là hai người rất giống, nhưng lại không giống tôi lắm." Giống anh mới kì đó, nhìn y chang cha con, có giống anh em đâu. Trì Việt Thần ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, hình như hai người bình tĩnh quá rồi đó. Sao cả hai có thể chấp nhận thân phận của đối phương nhanh đến thế, làm một kẻ lót dép hóng như tôi sao có thể chịu nổi chứ. Thiệu Trì, mấy câu hỏi đanh thép của cậu đâu? Lê Hiểu Hàm, sự phẫn nộ cùng chống đối của em đâu? Sao lại không có vậy hả? Chắc chỉ có mấy thằng nhóc tuổi dậy thì mới la hét ầm ĩ nhỉ. Giữa Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì vẫn còn có rất nhiều khúc mắc, Thiệu Trì không biết mẹ của Lê Hiểu Hàm, mà Lê Hiểu Hàm cũng không biết ba của Thiệu Trì, về sau vẫn còn phải nói lại. Hiểu Bắc cũng đã tỉnh lại. Nhóc con ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, còn chưa kịp nhìn anh mình đã kêu thẳng: "Anh hai ơi." Bọn họ vừa nói chuyện được một hồi, Hiểu Bắc vừa lên tiếng, Lê Hiểu Hàm đã nghe được. "Anh ở đây." Cậu đi qua đó, "Muốn đi xi xi đúng không?" Nếu không sẽ không dậy nhanh như thế. Hiểu Bắc duỗi tay muốn được cậu ôm, rất dính người. Lê Hiểu Hàm đưa Hiểu Bắc đi toilet, để lại Thiệu Trì cùng Trì Việt Thần. "Hôm nay tôi mới biết được Tiểu Nam không phải là con của cậu." Trì Việt Thần oán trách bạn tốt, "Cậu cũng được lắm." "Không nói cho các cậu là vì muốn tốt cho các cậu đó, biết Tiểu Nam ngang hàng với mình rồi, cậu còn thoải mái được như thế không?" Thiệu Trì nói. "......" Trì Việt Thần không nói gì. "Giờ còn có thêm cả Hiểu Bắc cũng ngang hàng." Thiệu Trì sợ bạn mình còn chưa đủ tổn thương. "Nhưng được gọi là anh thì sẽ tốt hơn là chú đó, ít nhất thì tôi cũng trẻ ra được một tí." Trì Việt Thần nói. "Về sau nhớ chuẩn bị thêm một phần quà với tiền lì xì đi." Thiệu Trì nói. "Cứ thế mà xác nhận thân phận của Hiểu Bắc, cậu tiếp nhận luôn rồi hả?" Trì Việt Thần thắc mắc, y không thể hiểu nổi năng lực tiếp thu của Thiệu Trì. Thiệu Trì cười khẽ. "Đại khái là mối liên kết giữa các cặp song sinh, cũng không phải là tôi tiếp thu sự thật rồi, mà là hành động của Tiểu Nam cho tôi biết được, hai đứa nhỏ đúng thật là anh em, dù có gặp được nhau hay không, mối liên kết này sẽ luôn tồn tại. Điển hình là hôm Hiểu Bắc đổ bệnh, Tiểu Nam ở nhà cũng luôn ủ rũ, hôm nào cũng rầu rĩ không thôi, chán ngủ chán ăn, tôi và bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân, nhưng giờ tôi đã biết. Có một vài thứ cùng vài chuyện đều là do định mệnh an bài sẵn, giống như chuyện của tôi cùng Hiểu Hàm vậy." "Cái câu cuối không ai mướn cậu nói đâu." Trì Việt Thần trợn trắng mắt. "Dù sao thì giờ tôi cũng rất tin tưởng vào duyên phận." Vui, rất vui, về sau không cần phải tìm mọi lý do để được gặp Hiểu Hàm nữa, Tiểu Nam và Hiểu Bắc chính là nhược điểm của em ấy, nắm giữ được điểm này rồi chẳng lẽ còn không rước được vợ về dinh sao? Ừm, trọng tâm chính là Hiểu Bắc, đến lúc đó, mọi chuyện liền sẽ dễ như trở bàn tay. Lê Hiểu Hàm đã đưa Hiểu Bắc về tới. Thiệu Trì đưa mắt ra hiệu với Trì Việt Thần: "Đi thôi, chúng ta đưa bọn họ về trước." "Được." Trì Việt Thần đáp, cơ mà, dù gì thì y cũng là giáo viên của Lê Hiểu Hàm, mà giờ lại giống như bác tài xế chuyên đưa đón học sinh thế này. Tất cả đều là tại cái tên Thiệu Trì kia, hại y không còn chút hình tượng nào, rõ ràng là trên người y vẫn còn học hàm giáo sư đàng hoàng nha. Lê Hiểu Hàm không có ý kiến, giờ cần phải đưa Hiểu Bắc về nhà nghỉ ngơi, ở ngoài nhiều sẽ không tốt. Lần đầu tiên giáp lá cà cũng không có quá nhiều cự cãi, mà còn giải quyết được vấn đề mà cả thắc mắc nhất. Thật ra vẫn còn lại nhiều nghi vấn, nhưng cũng không quan trọng, vởi vì khúc mắc chỉ có thân phận của hai đứa nhỏ cùng cha mẹ của chúng, còn nhiệm vụ của cả hai chỉ là nuôi cặp song sinh kia trưởng thành mà thôi. Đưa Lê Hiểu Hàm cùng Hiểu Bắc đến cửa, Thiệu Trì không yêu cầu đưa bọn họ về tận nhà, anh biết làm như thế Lê Hiểu Hàm sẽ không thoải mái, anh rất thương Hiểu Bắc, cũng giống như cách mà anh thương yêu Tiểu Nam vậy, Thiệu Trì biết tính của người kia, nên cũng không dám nói về kế hoạch chữa trị cho Hiểu Bắc cùng chuyện có nên để cho hai anh em lớn lên cùng nhau không. Chỉ cần nói ra, chắc chắn cả hai sẽ cãi nhau, anh không muốn mình và Lê Hiểu Hàm sẽ xảy ra xung đột, chỉ tổ phá hỏng mối quan hệ của cả hai. "Ngày quốc tế thiếu nhi trong nhà sẽ mở tiệc cho Tiểu Nam, em cũng đưa Hiểu Bắc đến nhé? Anh muốn tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ gặp nhau." Thiệu Trì nhẹ nhàng nói, trong giọng nói không có chút nghiêm khắc cùng công kích nào. Lê Hiểu Hàm trầm mặc trong chốc lát, đồng ý: "Tôi sẽ đưa Hiểu Bắc đến." Thiệu Trì nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Hiểu Bắc, nói lời tạm biệt: "Hiểu Bắc, ngày quốc tế thiếu nhi gặp lại ha." Hiểu Bắc từ trước tới giờ không thích ở gần người lạ lại không bài xích chuyện Thiệu Trì đến gần mình, đại khái đây chính là mối liên kết về mặt huyết thống chăng. Lúc về nhà, Thiệu Trì nói cho Tiểu Nam biết, ngày quốc tế thiếu nhi em trai sẽ đến, phải chuẩn bị quà cho em trai. Có lẽ là bởi vì quá mức hưng phấn, biểu hiện của Tiểu Nam trở nên kích động hơn so với cả ngày thường, tối hôm nào cũng không ngủ được, không nằm lăn qua lăn lại trên giường của Thiệu Trì thì đi bò lên bò xuống trên người anh. Thiệu Trì muốn đọc sách cũng không xong, đành phải tung ra tuyệt chiêu. "Còn không ngủ nữa sẽ không cho con gặp em." "Con ngủ đây." Thiệu Nam đành phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Thế nhưng còn chưa được năm phút, lại bắt đầu lăn qua lăn lại......... Thiệu Trì: "......" Biết vậy khỏi nói. Trong lúc chịu đựng con trai mình lên cơn hứng khởi, Thiệu Trì cũng không rảnh rỗi, lặng lẽ nhờ người tìm chuyên gia về trẻ tự kỷ danh tiếng nhất cả nước, tham khảo thêm về chứng bệnh cùng phương pháp điều trị, cùng lúc đó, cũng phái người đi tra tình hình sống lúc trước của Lê Hiểu Hàm. Lúc nhận được kết quả, Thiệu Trì đau lòng muốn chết, chỉ muốn bù đắp cho cậu thêm nhiều một chút, trong lòng nôn nóng không thôi. Sau khi Hiểu Bắc không còn dính người nữa, Lê Hiểu Hàm vẫn trở lại công ty đi làm. Vừa đến công ty đã bị Thiệu Trì kêu lên văn phòng, mới vừa đẩy cửa đã bị người nào đó kéo vào trong. Còn chưa kịp phản ứng, đôi môi cậu đã bị lấp kín, cái hôn nóng cháy đầy mãnh liệt của Thiệu Trì ập tới. Cái hôn quen thuộc mà cũng đầy tự nhiên, Lê Hiểu Hàm cũng không kháng cự nữa, nụ hôn này khiến cho cậu cảm nhận được sự kiên định, mà một Thiệu Trì như thế mới chính là người đàn ông mà cậu biết, người có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm hôm nọ hình như không phải là anh. Vì sao mình lại có suy nghĩ đó chứ, chẳng lẽ mình đã trúng một loại độc mang tên Thiệu Trì sao? Phiền thế nhỉ. Nụ hôn kết thúc, Thiệu Trì ôm chặt Lê Hiểu Hàm, dán vào tai cậu, thủ thỉ: "Nhớ em." Lê Hiểu Hàm tựa cằm vào vai anh, vuốt vuốt vai của người đàn ông. Cậu vẫn luôn là kẻ không giỏi ăn nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]