Sau khi trở về từ thành phố H, Lê Hiểu Hàm bị cảm nhẹ, ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm sau lại mã bất đình đề chạy đi làm phiên dịch cho nhóm người du lịch nước ngoài. 馬不停蹄 – Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước, con trai chăm chỉ quá >_< Đoàn người mà Lê Hiểu Hàm tiếp hôm nay cũng không phải là đoàn du lịch chính quy đến du lịch Trung Quốc hay thuộc dạng du lịch tự phát, mà là đoàn người đến Trung Quốc để công tác, bọn họ vốn có phiên dịch viên, nhưng bất quá phiên dịch viên phát sinh chuyện quan trọng, nên đành vắng mặt. Đoàn người này đến từ nước A, đến kí kết với công ty cung ứng tại Trung Quốc, bọn họ hành nghề buôn bán, chủ yếu đến đây tìm nguồn hàng. Sau khi giao dịch thành công, còn dư lại ba ngày ở thành phố A đi tham quan, vừa để tìm hiểu thêm về văn hóa Trung Hoa. Con chó truyenwiki đọc được dòng này thì bỏ cái tật reup truyện của bố m lại nha, dcu m cái loại quái thai 12 lỗ đ*t, chúc m *a chảy suốt cuộc đời này :) Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com https://truyenwiki1.com/tac-gia/_Pieeeeee___ (The Pie),mọi nơi khác đều là đăng tải lậu và chưa được sự cho phép của người edit!! Hành trình ngày đầu tiên: Buổi sáng đi ra ngoại thành thành phố A đến khu thủy cảnh, ngắm cảnh trên du thuyền, sau đó ăn món đặc sản của địa phương. Hôm sau đến du ngoạn tại vùng sông nước Giang Nam cách thành phố một tiếng rưỡi đi xe, thưởng thức món ăn. Ngày thứ ba về thành phố A học hỏi văn hóa trà đạo, lịch sử văn hóa tại nơi đây, người hướng dẫn cho bọn họ không ai khác chính là Lê Hiểu Hàm. Buổi sáng 8 giờ, Lê Hiểu Hàm đã chờ trước khách sạn của nhóm du khác, trước cửa khách sạn có một chiếc xe du lịch 8 chỗ. Khi đoàn người ra tới đều rất dễ nhận biết, màu tóc cùng màu da nổi bật của họ chỉ cần liếc mắt một cái cậu đã có thể nhận ra. Hiểu Hàm nghĩ Ellen cao 1m9 chính là trưởng nhóm, nhưng cũng không quá chắc chắn, là do cậu tự lấy kinh nghiệm cá nhân ra để nhận định. Năm người gồm ba nam hai nữ, hai cô gái tương đối năng động, sau khi lên xe vẫn luôn hỏi về văn hóa địa phương, Lê Hiểu Hàm dùng vốn tiếng Anh lưu loát giảng giải cho đối phương, cậu đã cũng làm hướng dẫn viên vài lần, coi như là hạ bút thành văn. 形容文思敏捷,文章写得很快。 Ý nghĩa là hễ cầm đến bút thì viết thành văn. ý chỉ mạch suy nghĩ nhạy bén, thạo việc. Chuyến đi kéo dài hai giờ, trừ bỏ các hoạt động cùng Lê Hiểu Hàm, bọn họ thật sự rất high, chạy vòng quanh, chụp choẹt vô cùng kích động, nói chuyện rôm rả, Lê Hiểu Hàm có thể im lặng thì sẽ im lặng, hai ngày trước cậu bị cảm, giọng nói vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc trò chuyện âm thanh vẫn có chút khàn. Khách hàng của cậu hôm nay gặp cậu lần đầu tiên, tất nhiên sẽ không biết chuyện cậu bị bệnh. Sắp đến khu du lịch, Ellen tóc vàng mắt xanh cùng Lê Hiểu Hàm trò chuyện: "Tiếng Anh của cậu không tồi, là ở trường học được à?" Lê Hiểu Hàm nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng có giáo viên ngoại quốc cùng quê với anh, tôi chính là học hỏi từ người đó." Ellen cười: "Ha ha, lần sau đến Trung Quốc chúng tôi sẽ lại tìm cậu nhé?" Lê Hiểu Hàm nói: "Chỉ cần tôi rảnh thì không thành vấn đề, chúng tôi rất hoan nghênh bạn bè ngoại quốc tìm hiểu về văn hóa đất nước mình, cùng nhau làm bạn bè." Phong cảnh nơi này không tồi chút nào, tài xế là người địa phương, thường xuyên đón đưa du khách đến đây, sau khi tìm được chỗ đậu xe, cùng Lê Hiểu Hàm nói qua về chỗ dùng cơm và hành trình còn lại trong ngày. Hiện tại Lê Hiểu Hàm muốn đưa du khách đi dạo cùng chụp hình lưu niệm, sau đó sẽ đi dùng cơm trưa, buổi chiều cho bọn họ đi du thuyền du ngoạn trên hồ, cậu sẽ chịu trách nhiệm thuê thuyền cùng mua vé. Lê Hiểu Hàm đã tới rất nhiều nơi, đối nơi này phong cảnh cũng là có điểm quen thuộc, cậu giúp du khách chụp ảnh, giới thiệu cho bọn họ nghe về hoa lá ven đường. Giữa trưa tại một nông trại truyền thống ăn cá yến - món ăn đặc sản ở địa phương, hướng dẫn cho các du khách về các việc đồng áng cùng câu cá, phi thường hưu nhàn, cùng các du khách thưởng thức món ngon nơi đây.
Bên trong khu du lịch còn cung cấp thêm một giờ trải nghiệm hoạt động bắt cá, có thể tự mình vớt cá, sau đó đưa cho đầu bếp làm thành món ăn, đám người Ellen đối với hoạt động này vô cùng hứng thú, mỗi người đều cầm lưới để bắt cá. Mai Trúc sơn tran, chủ yếu đặc sắc không phải ở chỗ bên trong trồng nhiều cây trúc, nghe nói nơi này được một vị cổ nhân nhìn trúng, vị này tính tình cao khiết, thích đọc sách, viết thư pháp, thường mời bằng gọi hữu đến tận đây ngâm thơ vẽ tranh, lấy tên Mai Trúc sơn trang. Lê Hiểu Hàm có thời gian một tiếng để nghỉ ngơi, các du khách đi chơi, cậu liền đến lều chờ bọn họ trở về, cậu không muốn đi dạo dù chỉ một chút. Bên cạnh lều dùng để nghỉ ngơi là một rừng trúc, ông chủ sơn trang này cực kì có đầu óc, trong khu rừng này có một khu vực nhỏ cho các khách hàng nghỉ ngơi, bất quá số lượng có hạn, muốn đến phải đặt trước chỗ. Việc chạy tới rừng trúc vào mùa đông như thế này Lê Hiểu Hàm tất nhiên không có hứng thú, cậu ngáp một cái, tìm một chỗ kín gió ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ khách hàng của cậu chơi xong trở về. Lúc này ở trong rừng trúc lại đang nghênh đón khách quý, ông chủ đã có lệnh nhân viên phải hầu hạ vị khách quý này thật cẩn thận, đồ ăn phải lên nhanh nhất có thể, kêu lúc nào phải có mặt lúc đấy, tùy thời mà nghe lệnh. Thiệu Trì là một người trong nhóm khách quý đó, bất quá, hôm nay anh lại cùng ngồi với trưởng bối lớn hơn anh rất nhiều, vừa ăn vừa nói chuyện. Được một nửa thời gian, Thiệu Trì tỏ vẻ muốn đi toilet, mấy vị trưởng bối bên trong đều có thể hiểu được anh muốn ra ngoài dạo, cùng mấy ông già như thế ngồi một chỗ quả thật có chút buồn chán. Kỳ thật Thiệu Trì liền thật sự chỉ muốn đi toilet, nếu đã bị hiểu lầm như thế, anh thấy hay thôi đi dạo một vòng rồi trở lại cũng được. Mai Trúc sơn trang diện tích rất lớn, Thiệu Trì muốn đi xung quanh xem một chút. Khúc kính thông u (k hiểu cụm này),tiếng nước róc rách chảy, âm thanh của du khách, mọi thứ đều hấp dẫn sự chú ý của anh. Đi đến ven bìa rừng trúc, tới gần bên hồ, Thiệu Trì nhìn mấy người nước ngoài đang hưng phấn bắt cá, anh đương nhiên biết sơn trang vì muốn du khách có trải nghiệm tuyệt vời nhất có thể nên sẽ đào hồ nước, có khu đất trồng rau cho bọn họ chơi. Nhìn trong chốc lát, Thiệu Trì tiếp tục đi theo con đường phía trước, bên kia có cái đình, anh có thể qua đó ngồi. Thiệu Trì vốn bị cận, nhưng chỉ là cận nhẹ, thường ngày lúc làm việc sẽ mang mắt kính, lúc này không có việc nên không đeo, không thấy được người đang dựa vào cây cột bên trong đình trông như thế nào. Bất quá, anh chỉ là ngồi trong chốc lát, không cần quan tâm đến người đó là ai. Chỗ nghỉ trong đình cũng không tồi, vị trí này có thể vừa nhìn đến hồ nước cùng rừng trúc, hai bên có trồng hoa. Thiệu Trì tìm vị trí ngồi xuống, người xa lạ kia ngồi đối diện, anh không buồn nhìn đến người nọ. Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com https://truyenwiki1.com/tac-gia/_Pieeeeee___ (The Pie),mọi nơi khác đều là đăng tải lậu và chưa được sự cho phép của người edit!! Con chó truyenwiki đọc được dòng này thì bỏ cái tật reup truyện của bố m lại nha, dcu m cái loại quái thai 12 lỗ đ*t, chúc m *a chảy suốt cuộc đời này :) t đã cố gắng tử tế rồi mà được nước làm tới à? Lê Hiểu Hàm đang ngủ gật, cảm giác có người vào trong đình, cậu liền mơ màng tỉnh, mở mắt nhìn xem người đó là ai, cậu tương đối cảnh giác, ba lô của mình đang đối diện người xa lạ kia. Lê Hiểu Hàm tỉnh táo lại thay đổi dáng ngồi, nhìn từ dưới lên trên cho tới khi thấy rõ gương mặt người kia. Từ đôi giày da đen trơn bóng hướng lên quần tây thẳng tắp bao bọc lấy đôi chân dài, tây trang thì khỏi phải bàn, có thể thấy đối phương chính là mặc một bộ trang phục được thiết kế riêng, khí chất đầy người, Lê Hiểu Hàm không rành thời trang lắm nhưng vẫn biết bộ đồ này nhất định rất xa xỉ, khi tự nhận thấy mình nghĩ hơi nhiều thì liền 囧, ngại quá đi. Cũng may không làm ra hành động gì xấu hổ. Ăn mặc khí chất như thế, Lê Hiểu Hàm đã từng cũng nghĩ việc chính mình như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác, khiến bọn họ phải lác mắt, tất nhiên không phải như lúc thay thế cho Đồng Khải Văn, cậu thực sự không có hứng thú với giới giải trí. Lại từ từ nhìn lên trên......
Từ từ...... Cậu như thấy được thứ mình không nên thấy...... Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế sao...... Người nam nhân này thật thật thật quen mặt! Lê Hiểu Hàm tự nhủ, phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Cậu hơi cúi đầu đem tầm mắt dời qua phía bên phải, đừng để biểu cảm của bản thân tố cáo việc cậu biết người đối diện là ai, đừng làm cho anh ta nhận ra cậu. Tuy là đang xõa tóc, đeo lên cặp mắt kính dày nặng, nhưng cậu vốn chính là giống với Đồng Khải Văn, huống chi Thiệu Trì lại không phải người thường, nam nhân thành công tất nhiên trí nhớ sẽ tốt hơn và nhạy bén hơn người thường. Hiện tại việc cần làm là trốn xa khỏi Thiệu Trì. Sau khi dùng bữa cùng Thiệu Trì trở về, cậu bị Lý Tuế Vinh giáo huấn tận hai ngày, tiêm nhiễm ý niệm không được đắc tội với Thiệu Trì, phóng viên vẫn không ngừng việc bêu rếu "Đồng Khải Văn" cùng Thiệu Trì trên các trang báo, xu hướng sự việc ngày càng nghiêm trọng. Hiện tại phương pháp đối phó của Lý Tuế Vinh chính là, kiên quyết không ra bác bỏ tin đồn, mà công ty cậu thấy vậy cũng vui mừng, hai bên phối hợp với nhau. Bên của Thiệu Trì kia, căn bản không có khả năng sẽ khó chịu vì loại tin tức nhỏ này. Thiệu Trì vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Anh ta không phải nên đến mấy câu lạc bộ cao cấp hay đi đánh golf sao? Sao lại tới cái sơn trang này? Lê Hiểu Hàm hiện tại muốn trốn đi, cậu bắt đầu hành động, muốn đi ra khỏi cửa đình. Đáng giận chính là, Thiệu Trì đang ngồi gần bên lối ra vào, chỉ cần Lê Hiểu Hàm đi ra, phải đi qua trước mặt anh, tất nhiên sẽ bị nhìn thấy, nếu sớm biết như vậy cậu đã mang theo khẩu trang rồi. Thiệu Trì không phải không phát hiện vì anh đến mà khiến du khách duy nhất đang ở trong đình bị thức giấc, anh cũng không quan tâm đối phương đánh giá mình như thế nào, một lúc sau lại phát hiện này người này đang bồn chồn muốn rời đi. Lê Hiểu Hàm tự cho mình vẫn chưa bị phát hiện, chỉ cần cậu nhanh chóng đi qua Thiệu Trì, hẳn là có thể đủ vạn sự đại cát. Ready...... Set......go! Nhưng mà, một tiếng kêu bỗng xé tan mọi tính toán của Lê Hiểu Hàm "Kevin, chúng tôi vớt được một con cá lớn, mau tới đây nhìn xem nè!" Không sai, nói chuyện với đám du khách, Lê Hiểu Hàm đã tùy tiện lấy tên tiếng Anh cho mình là Kevin. (cho những ai không biết thì Kevin là tên của Đồng Khải Văn nha, em Hàm lấy đại á =]]) Cậu hận Ellen, vô cùng hận! Thiệu Trì vốn am hiểu ngoại ngữ đem khuôn mặt tuấn tú nhìn về phía Lê Hiểu Hàm đang muốn chạy, cười như không cười. "Kevin?" [Được quả đồng đội bóp thật sự :)))))))))))))]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]