Trương Nhất Manh nhanh chóng đứng thẳng người, Trương Ninh Trí từ từđến gần, tay giữ chặt eo Trương Nhất Manh, làm cả người cứng đờ, TrươngNinh Trí nhíu mày: “Không cần cứng ngắc vậy đâu.”
Đúng là khó hầu hạ …
Trương Nhất Manh để người thả lỏng hơn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thếngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng lại, tròng mắt đảo tứ tung không dám nhìnvào Trương Ninh Trí, Trương Ninh Trí lạnh lùng nói: “Nhìn tôi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Không thể không nói, học nhảy đúng là một chuyện làm cho người kháclúng túng, lại thêm đối tượng đó là Trương Ninh Trí … Tuy là Trương Ninh Trí nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng cái vẻ bình tĩnh này của anh ta lại càng làm cho người ta không thể bình tĩnh hơn … Trương Nhất Manh nghelời giương mắt lên, vừa hay chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Trương NinhTrí, tròng mắt của anh ta rất đen, tựa như một hồ nước trong không thấyđáy, mà bóng dáng cô hiện lên rất rõ ràng trên mặt hồ nước ấy.
So với vẻ bình tĩnh của Trương Ninh Trí thì sự vội vàng, hấp tấp đếnnỗi tay chân luống cuống của Trương Nhất Manh đúng là một bi kịch, dùnhìn Trương Ninh Trí không có gì gọi là mất kiên nhẫn cả nhưng sau lầnthứ ba đạp trúng chân anh ta, Trương Nhất Manh vẫn không chịu nổi, xấuhổ che mặt lại: “Xin lỗi… Tôi không quen mang giày cao gót…”
Trương Ninh Trí yên lặng một chút rồi nói: “Sau này rồi sẽ quen thôi.”
Trương Nhất Manh khó xử gật đầu: “Ừ…”
Ai mà biết sau này là bao lâu chứ …
Trương Ninh Trí thản nhiên nói: “Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-me-anh/265601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.