"Không", Bình Bình nói, "Hạnh phúc là cái hiện có. Đó là câu nói luôn khắc ghi trong trái tim em từ sau khi lấy anh. Em và anh ấy không còn gì nữa. Em có thể đảm bảo với anh về điểm này. Vì chúng em tới tận ngày nay vẫn có thể dùng trái tim để suy nghĩ cho nhau, đã chứng minh tất cả".
Người được hẹn phỏng vấn: Hoàng Lư, nam, nhân viên công ty, người Hồ Bắc.
Đó là cuộc phỏng vấn được hình thành sau khi mấy người quen biết tụ tập với nhau, trò chuyện huyên thuyên.
"Hôn nhân chính là cái hiện có", đó là châm ngôn của Hoàng Lư.
Khi lấy Đặng Bình Bình, tôi đã ba mươi ba tuổi, cô ấy cũng ba mươi. Người đàn ông và đàn bà đã đứng tuổi, đều lấy nhau lần đầu, đủ biết phải trải qua một quá trình lựa chọn bạn đời vất vả đến thế nào. Do công việc của tôi luôn bất ổn, các doanh nghiệp cứ nay làm mai đợi việc, thế nên tôi ngừng công việc mới, cùng mấy người bạn hùn vốn làm ăn buôn bán nguyên vật liệu, sống ở Quảng Đông hơn ba năm. Chuyện đời gian khó, đường làm ăn gập ghềnh, những chuyện cá nhân tự khắc buông sang một bên. Tới khi gặp được Bình Bình, người nhà tôi đã lo lắng cho tôi tới mức hận không thể tống tôi vào động phòng ngay hôm sau.
Bình Bình rất đẹp, tính nết cũng dịu dàng. Cô ấy làm việc trong cơ quan trực thuộc tỉnh, tốt nghiệp đại học danh tiếng, học vấn cao hơn tôi. Tôi thực không hiểu nổi tại sao chuyện hôn nhân của cô lại kéo dài đến vậy. Nhưng người hiện đại, ai mà chẳng có một đoạn lịch sử đau thương. Tôi nghĩ, hẳn vì một mối tình khắc cốt ghi tâm nào đó, khiến cô đau lòng, nên không muốn yêu nữa chăng?
Những điều này, tôi hầu như chưa từng hỏi cô bao giờ. Cô kể ra bao nhiêu, tôi chỉ nghe bấy nhiêu. Quả thực, cô từng nhắc đến mối tình thời sinh viên. Đó là tình đầu, nhưng sau khi ra trường, họ đã chia tay. Một lần, khi chúng tôi đang ngồi trên xe, đi ngang qua Viện thiết kế kiến trúc, đúng lúc đó có một người đàn ông đẩy xe đạp đi ra ngoài cửa, khóe miệng cô ấy nở một nụ cười. Thì ra đó là một chàng trai mà cô ấy quen biết sau khi tốt nghiệp chưa lâu. Anh ta từng theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại ngần ngừ. Dù cũng hơi thích đối phương, nhưng cô không hề để lộ. Người đàn ông đó không kiên nhẫn được, cuối cùng cũng không hẹn hò với cô ấy nữa.
Những chuyện này hầu như khiến tôi có thể nhìn thấy được tuổi thanh xuân cô độc của một người phụ nữ đẹp. Quả thật, cô ấy rất hay do dự. Ngay cả khi tôi biểu hiện rất mãnh liệt, cô ấy chỉ cười mong manh. Ngày nay trong thành phố phồn hoa này, có thể gặp được người như cô ấy quả thực rất hiếm. Mọi người đều ra sức thể hiện khát vọng của mình, dù đó chỉ là khát khao về mặt sinh lí. Nhưng tôi phát hiện thấy dường như cô ấy có đủ sức lực để hóa giải nó. Cô luôn lạnh lùng như vậy, khiến tôi buộc phải hỏi, hay là em không có cảm giác với anh. Cô ấy vội vàng lắc đầu, nước mắt ứa ra. Tôi không nỡ hỏi tiếp.
Có lẽ trong bao năm qua, chính vì sự do dự này đã khiến cô ấy mất đi bao cơ hội lập gia đình. Quốc khánh năm 2001, sau khi quen nhau được nửa năm, cuối cùng chúng tôi cũng kết hôn. Trong đám cưới, thấy rõ các bậc phụ huynh hai bên thở phào. Sự vui sướng của họ khiến chúng tôi thêm ngại ngùng. Tôi và Bình Bình không ngừng nhìn nhau cười. Chỉ khi chúng tôi bắt đầu học cách sống vì người thân, trong ánh mắt cha mẹ, chúng tôi mới được coi là đã trưởng thành.
Những ngày sau khi lấy nhau đều trôi qua thật hạnh phúc. Vừa bước chân vào nhà, vẻ do dự thường nhật của cô đã tiêu tan như mây khói. Cô không giấu giếm tình yêu chân thành với tôi và với tổ ấm mới này. Cô lấy hết sức lực của một người phụ nữ đảm đang ra thu vén gia đình, mỗi ngày ba bữa cơm, có món nọ món kia, nhà cửa sạch sẽ, sàn nhà bóng lộn tới mức soi gương được. Trước đây tôi còn cứ ngỡ rằng cô ấy không muốn lấy tôi, thật không ngờ lại lấy được một cô vợ giỏi như vậy.
Có lẽ do tuổi tác đã lớn, luôn cho rằng hôn nhân sẽ không có được lửa nhiệt tình như đám trẻ. Nhưng nhờ Bình Bình, tôi như có cảm giác rơi vào đống mật ngọt. Buổi sáng thức dậy, ngắm nhìn cô ngủ say, lông my dài rợp bóng, gương mặt đầy vẻ an bình và hạnh phúc. Như thể tôi và gia đình này chính là thiên thần của cô ấy. Và cô ấy có thể hoàn toàn gửi gắm tấm thân mình cho tôi. Trong lòng tôi bỗng trào lên nỗi xót thương vô hạn. Tôi khe khẽ tụt xuống giường, chuẩn bị sẵn kem đánh răng và đồ ăn sáng cho vợ rồi mới gọi cô ấy dậy.
Bình Bình thức dậy có lúc lơ mơ như không biết mình đang ở đâu. Cô có vẻ buồn bã không vui, ngắm nghía trần nhà hồi lâu, không nói câu nào. Những lúc đó, cô ấy không thích tôi đùa giỡn, chọc ghẹo. Nhưng cũng có lúc, cô đột ngột chìa tay ra với tôi, ra hiệu muốn tôi cõng cô ấy vào toilet. Tôi coi tất cả những điều này như một chứng bệnh tổng hợp của một cuộc hôn nhân mới. Tôi nói, em có thể lười biếng dăm ngày, nhưng khi có con rồi, không có được những ngày tháng thoải mái như vậy đâu nhé!
Ba tháng sau khi kết hôn, Bình Bình đã có thai. Phụ huynh hai bên bắt đầu cuống quýt bận rộn không báo tình hình với nhau và không ngừng đến giúp chúng tôi chuẩn bị mọi thứ cho em bé. Sức khỏe Bình Bình rất tốt. Tuy tuổi tác hơi cao nhưng mỗi lần kiểm tra thai nhi, bác sĩ đều không tiếc lời khen ngợi, nói rằng cái thai phát triển rất tốt, mọi xét nghiệm đều hoàn hảo.
Cuối cùng tôi cũng có một đứa con của riêng mình. Nhớ lại những ngày tháng không định hướng trước khi lấy vợ, cuộc sống giờ đây khiến tôi thấy thỏa mãn và hạnh phúc, tuy công việc và thu nhập vẫn biến động. Ôm chặt vợ, tôi xúc động nói: "Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau nhé!" Bình Bình trịnh trọng gật đầu, mắt lấp lóa ánh nước, xem ra cô ấy còn xúc động hơn tôi. Vuốt ve cái bụng bự, cô thêm một câu: "Hoàng Lư, anh phải hứa với em và con, chúng ta sẽ sống với nhau suốt đời!" Tôi đáp, tất nhiên rồi, không chỉ đời này, mà còn cả đời sau nữa.
Hạnh phúc tới muộn khiến cả hai vợ chồng đều trân trọng. Chúng tôi ngập chìm trong cuộc sống gia đình giản dị mà hạnh phúc, chờ đợi đứa con ra đời. Cuối cùng, Bình Bình đã sinh nở rất thuận lợi được một thằng cu nặng bốn cân. Gia đình, bạn bè và đồng nghiệp không ngớt tới chúc mừng. Quả thực nếu so với con cái của những người cùng tuổi với chúng tôi, con chúng tôi có thể là đứa bé nhất trong nhà.
Sau khi làm mẹ, tính nết của Bình Bình thay đổi rất nhiều, kiên cường hơn nhưng cũng ôn hòa và dịu dàng hơn. Cô ấy rất ít khi vòi vĩnh, làm nũng tôi nữa. Một tay cô ấy lo liệu hết chuyện ăn uống, tắm rửa cho con, tới nửa đêm đang ngủ say, chỉ cần nghe thấy tiếng con ho, cô ấy cũng lập tức tỉnh dậy. Bản tính mẫu tử của phụ nữ thực khiến người ta phải cảm động.
Tôi nhận thấy Bình Bình cực kỳ lưu luyến tôi, con trai và cả gia đình này. Cô ấy vốn không phải là người có thể diễn đạt tình cảm mạnh mẽ, nhưng giờ đây đã thay hẳn. Chỉ cần tôi về tối muộn một tí, hoặc tâm trạng không vui, con bị ốm nhẹ, cô ấy đều có thể coi đó là chuyện lớn trong đời. Cứ như thể cô ấy là mẹ của hai bố con tôi, rõ ràng có thể dùng từ "bảo vệ" để miêu tả.
Có thể do việc đứa trẻ ra đời đã kích thích tình mẫu tử của cô ấy. Bình Bình càng đàn bà hơn so với trước khi cưới. Chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã biến thành một người phụ nữ duyên dáng, ôn hòa, chín chắn, toàn thân như toát lên một thứ ánh sáng rạng rỡ và quyến rũ. Trong mắt tôi, cô ấy còn đẹp hơn trước khi cưới.
Hết kỳ nghỉ cữ, vợ tôi bắt đầu quay lại làm việc. Trước khi đi làm, cô ấy đã cai sữa cho con, bắt đầu lặp lại chu kỳ sáng đi sớm tối về muộn. Người cô ấy như tràn trề sức lực, về tới nhà vừa chăm con vừa làm cơm, đêm lại trở dậy mấy lần, nhưng sáng nào cũng dậy sớm làm đồ ăn sáng, rồi chuẩn bị đồ ăn cho con và bảo mẫu ở nhà. Bình Bình thường nói so với trước khi sinh con, hình như trời sáng nhanh hơn, tối muộn hơn, thời gian cho riêng mình ngày một ngắn đi, nhưng tinh thần minh mẫn và sung sức hơn trước.
Nhìn dáng vợ tất tả, tôi thường nói đùa rằng, "Coi như em đã hoàn thành quá trình từ con gái trở thành phụ nữ nhé. Tuy có hơi muộn một chút nhưng kết quả cũng không đến nỗi."
Thời gian trôi qua thật mau, con tôi đã gần hai tuổi. Chúng tôi cũng sắp được thở phào. Đúng lúc có một khách hàng muốn mời tôi xuống Thâm Quyến chơi vài ngày, tổng cộng cả thời gian đi lại và chơi là năm ngày. Tôi muốn Bình Bình cùng đi. Thoạt đầu cô không chịu, lấy lí do con còn nhỏ, bận việc. Nhưng tôi cũng thích đùa, cứ nhất định đòi vợ đi cùng. Từ khi lấy nhau tới giờ, tôi vẫn tiếc là hai vợ chồng chưa đi du lịch lần nào, nay có cơ hội phải bù đắp. Thấy tôi cứ giục giã không thôi, vợ tôi cuối cùng cũng nhận lời, gửi con và bảo mẫu về nhà bố mẹ vợ.
Giờ bay là hơn mười giờ sáng. Đã gửi con về nhà bố mẹ từ tối hôm trước nên tinh thần vợ tôi cũng thoải mái hơn, không chú ý tới trời sáng. Hai vợ chồng khó nhọc trở dậy thu dọn hành lí, vội vã bắt tắc xi, liên miệng giục giã bác tài. Tới khi đến được cửa soát vé máy bay chỉ còn đúng hai vợ chồng tôi.
Lên được máy bay cũng vừa vặn thiếu đúng năm phút sẽ cất cánh. Bình Bình sửa sang lại đầu tóc, cười với tôi. Tôi cũng trêu cô, đùa lại. Tiếng cười của chúng tôi làm mọi người xung quanh chú ý. Một người đàn ông ngồi xéo phía trên quay lại nhìn.
Đó là một người đàn ông bề ngoài nhìn rất bình thường, chừng bốn mươi tuổi, mặc veston sẫm, áo sơ mi xám, thắt calavát sọc, mắt to mày rậm, dáng nghiêm trang. Khi anh ta quay lại nhìn chúng tôi, Bình Bình đang cúi xuống thắt dây an toàn nên có thể không nhìn thấy anh ta. Nhưng tôi phát hiện thấy ánh mắt anh ta đột nhiên thay đổi, toàn thân như chợt đông cứng lại. Thấy tôi có vẻ hơi ngạc nhiên, anh ta vội vã quay đi, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận thấy anh ta bứt rứt không yên. Tuy ngồi quay lưng về phía chúng tôi nhưng những tín hiệu từ người anh ta phát ra và sức chú ý của toàn thân anh ta lại hướng về phía chúng tôi. Thực ra tôi cũng không muốn ngờ vực như vậy, nhưng lòng quả thực rất bất an và ra sức quan sát anh ta, nhưng không nói cho Bình Bình biết.
Máy bay bay rất êm. Người đàn ông đó không hề quay đầu lại nữa. Bình Bình đã mệt, chả mấy khi có thời gian xả hơi mà không có con trai bên cạnh. Cô ấy gục vào vai tôi, ngủ thiếp đi rất nhanh. Có thể nét phản ứng hơi kì lạ của người đàn ông kia chỉ do tôi tưởng tượng? Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, và không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hoàng Lư kể một hơi tới đây, anh nhấp một ngụm cà phê. Do quên không cho đường, vị đắng khiến anh hơi nhăn mày, không khỏi tự trào rằng, xem ra tất thảy mọi việc trên đời này đều như vậy, nhưng ngõ ngách càng bằng phẳng càng có nhiều mạch nước ngầm chảy xiết bên dưới.
Cuối cùng cũng tới Thâm Quyến, máy bay bắt đầu hạ cánh. Bình Bình đã tỉnh dậy, vừa tào lao với tôi vừa ngó ra bên ngoài cửa sổ. Máy bay chưa đậu vững, vài hành khách nôn nóng đã bắt đầu đứng dậy lấy hành lí. Người đàn ông kia cũng là một trong số đó. Song anh ta bị cô chiêu đãi viên đi tới, bắt ngồi lại chỗ cũ, thắt lại dây an toàn. Anh ta có vẻ bất mãn, cũng không nói gì, cứ ì ra ở đó.
Trong máy bay có phần hơi lộn xộn, chưa kịp để ý, mọi người đã ùa ra ngoài cửa. Tôi xách hành lý, Bình Bình đi phía trước tôi. Nhưng chỉ loáng một cái, khi tôi ngẩng đầu lên, đã không thấy cô ấy nữa. Tôi không sốt ruột, vì cửa ra chỉ có một, huống hồ còn có hành lý gửi theo. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng vợ đâu. Mãi đến khi lấy xong hành lý, tôi mới nhìn thấy bóng cô ấy xa xa từ thang máy đi xuống.
Hình như cô ấy không nhìn thấy tôi, đang ra sức ngó nghiêng tìm kiếm. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi chú ý thấy một người bên cạnh cô ta. Đó chính là người đàn ông ban nãy trên máy bay. Anh ta đang nhét vào tay Bình Bình thứ gì đó, chắc là cardvisit. Rồi hai người vội vã chia tay ở thang máy. Cái kiểu như vậy, bất kì người ngoài cuộc nào cũng có thể nhìn thấy rõ là giả vờ không quen biết nhau.
Tim tôi đột nhiên thắt lại, không còn gì để nói nữa. Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy tôi, vội vã chạy tới. Tôi gắng giữ bình tĩnh, thong thả hỏi cô ấy vừa đi đâu. Nét mặt cô ấy vẫn bình thường, không hề thấy mất tự nhiên hoặc bất an. Cô ấy đáp đi toilet, khi ra không thấy tôi đâu. Hành lý đã tới, cũng may tôi kìm nén được cơn tò mò của mình. Thấy cô ấy không muốn nói năng gì, tôi cũng không hỏi thêm. Đó là bí mật riêng tư của cô ấy, đương nhiên tôi không căn vặn. Có thể đó cũng được coi là sự nuôi dưỡng tình yêu.
Tới Thâm Quyến, khách hàng của tôi trả hết chi phí ăn ở cho hai vợ chồng. Nhưng lần này tới bàn công việc không nhiều, chúng tôi càng muốn có thời gian riêng tư đi thăm thú thành phố hơn. Tôi rất trân trọng mấy ngày ngắn ngủi được ở bên Bình Bình, cười trêu rằng coi như đây bù cho chuyến du lịch tuần trăng mật trước kia chưa kịp đi. Cô ấy thụi yêu tôi, kêu rằng tôi quá tính toán, người khác phải trả chi phí, còn tôi lại được hưởng trăng mật.
Tôi rất cẩn thận quan sát vợ, lòng trông chờ cô ấy chủ động kể ra chuyện người đàn ông nọ đưa cardvisit cho cô ấy ở sân bay. Theo tưởng tượng của tôi, nhất định là sau khi xuống sân bay, cô ấy đã nhận ra anh ta. Họ đã quen nhau từ trước và mối quan hệ đó không phải bình thường. Rồi hai người vội vã đi ra, không phải hòa vào dòng người đổ ra cửa, mà đứng nép vào một góc vắng vẻ. Nhất định lâu lắm rồi, họ chưa gặp nhau. Từ nét mặt của người đàn ông đó có thể thấy, cuộc nói chuyện của họ không mấy vui vẻ. Thế nên anh ta mới nhét tấm cardvisit vào tay cô. Người đàn ông đó tới đây công tác hay làm việc ở đây nhỉ?
Tối ngày thứ ba, khách hàng mời chúng tôi đi ăn, Bình Bình đột nhiên kêu đau đầu, giục tôi đi một mình. Tôi nói vậy để anh mua chút gì về cho em ăn trước, nhưng cô ấy lắc đầu, kiên quyết từ chối. Ánh mắt cô ấy rất lạ. Lúc đó tim tôi trĩu nặng, lập tức đoán ra được điều gì. Có thể cô ấy lợi dụng tối nay đi gặp người đàn ông kia.
Nói thực lòng, nhìn thấy vẻ bất lực, ngại ngùng và né tránh của cô ấy, tôi không nỡ nhìn cô ấy thêm. Nội tâm cô ấy nhất định phải trải qua những dày vò, không muốn cho tôi biết. Cô ấy muốn duy trì sự tự trọng trong hôn nhân, làm sao tôi có thể làm cô ấy bị tổn thương được?
Không nói thêm gì nữa, tôi ra khỏi phòng nhưng lòng không tài nào bình tâm được. Khách hàng gọi điện tới, nói là một lát nữa sẽ lái xe tới đón tôi. Thấy vẫn còn thời gian, tôi mua một tờ báo, ngồi dưới sảnh khách sạn chờ. Mười phút sau, Bình Bình đi xuống, dáng vẻ vội vã, người đàn ông đó cũng xuất hiện. Họ lập tức đi ra cùng nhau, lên cùng một chiếc xe màu xanh sẫm.
Tối đó, tôi ăn mà như nhai rơm, cứ nghĩ tới chuyện kia, tôi lại tìm cho mình những lý giải thích hợp, nhưng không biết làm thế nào để giúp được Bình Bình. Quan hệ giữa họ chắc chắn rất bất thường. Điều đó có thể dễ dàng nhận ra.
Vậy bây giờ họ đang làm gì?
Vẻ tiều tụy, thậm chí phẫn nộ của Hoàng Lư lúc đó chắc chắn bất cứ người chồng nào cũng có thể tưởng tượng được. May mắn duy nhất là tính cách anh ta cũng đủ sự chín chắn, không có hành động báo thù khi đang bị kích động. Tất nhiên lí do có khả năng nhất là anh ta hài lòng và rất yêu cuộc hôn nhân của mình.
Thế nên anh ấy trở về khách sạn sớm, cố nhịn không gọi điện cho vợ. Anh không muốn và cũng không có cách nào kiểm tra được toàn bộ sự thật. Trong vài tiếng đồng hồ khổ sở đó, anh chỉ tự nhủ rằng, chỉ cần mày kiên nhẫn, cô ấy sẽ kể với mày tất cả. Dựa vào tình yêu nồng nàn giữa hai người như thể sờ chạm được, anh phải tin tưởng rằng vợ anh không hề phản bội anh. Nhưng mãi rất muộn, tới mười hai giờ đêm Bình Bình mới quay về. Không giải thích, không khóc lóc, cô kéo chăn ngủ thiếp luôn.
Hai ngày sau, rõ ràng chúng tôi sống như hai người lạ.
Tuy trước khi cưới, chúng tôi cùng sống trong một thành phố, nhưng mỗi người ở một hướng khác nhau. Khu công nhân của tôi quen biết rất ít người bên chỗ cô ấy. Chúng tôi quen nhau qua người giới thiệu, thời gian yêu chưa lâu đã cưới luôn. Dù tôi cũng từng nghĩ tới quá khứ của cô ấy, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Từ Thâm Quyến trở về, chúng tôi tiếp tục sống những ngày tháng chiến tranh lạnh. Bề mặt không gợn sóng, nhưng hai người đều biết rằng cả hai không còn như trước khi chưa đi du lịch nữa. Bình Bình ít nói hơn, cũng không chịu giải thích một câu. Tôi cũng không vặn vẹo. Không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng tôi tìm được một người họ hàng, nhờ anh ta tìm hiểu về tình hình trước đây của Bình Bình. Mấy ngày sau, tôi được báo rằng, hai năm trước khi cưới, Bình Bình đã có quan hệ yêu đương gần ba năm với một trưởng phòng trong Cục của họ. Vợ tôi là kẻ thứ ba, và anh trưởng phòng đó khi sự việc bị ầm lên, vẫn chưa ly hôn được, đành phải bỏ việc, chuyển xuống Thâm Quyến.
Xem ra anh này chính là người đàn ông mà chúng tôi gặp phải trên máy bay.
Không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa, chí ít tôi cũng có quyền yêu cầu Bình Bình cho tôi biết sự thật, và tiếp theo chúng tôi sẽ phải ra sao. Lẽ nào cô ấy và anh ta lại nối lại chuyện xưa ở Thâm Quyến? Phải chăng tình cũ không rủ cũng đến? Bao ngày qua im ắng, chỉ là để cho tôi một thông điệp cuối cùng?
Cuối cùng, Bình Bình không thể nhịn nổi nữa. Cô chủ động gửi con ở nhà mẹ và nói với tôi tối nay về nhà sớm, có chuyện muốn nói.
Đương nhiên tôi biết cô ấy muốn nói gì. Mấy ngày qua, tôi cảm thấy rằng tình cảm của cô ấy và người đàn ông kia trong suốt ba năm đã ùa về chật kín mấy tiếng đồng hồ khi họ gặp nhau ở Thâm Quyến. Vừa nghĩ tới ba năm giữa họ, tim tôi lại đau nhói. Tôi cũng là một người đàn ông bình thường. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng hẳn cô ấy đã từng đi nạo thai vì anh ta. Vì khi làm đám cưới, trong con mắt của bao nhiêu đồng nghiệp và bạn bè cô ấy mà tôi đã rất vui mừng chào đón, nhất định họ cho rằng tôi là một thằng ngốc nằm trong trống, thật đáng thương.
Mọi tưởng tượng đó đối với tôi chẳng khác nào một cơn dày vò to lớn. Nên khi cơm nước xong, Bình Bình đang chuẩn bị định mở lời, tôi đã không nhịn nổi cơn bực tức bùng phát. Tôi nói, "Cô không cần nói nữa, đồ đàn bà xấu xa, tại sao ngay từ đầu lại lừa tôi? Tại sao ở Thâm Quyến còn gặp anh ta? Cô tự nói xem, cô còn mặt mũi nào với con trai cô không?"
Giọng tôi rất gay gắt, thậm chí gầm lên phẫn nộ, khiến chính tôi nghe cũng cảm thấy như của một người hoàn toàn xa lạ. Bình Bình đờ đẫn nhìn tôi, tóc tai không hiểu sao đột nhiên rũ rượi, cả người thoắt một cái như xuống cấp. Có thể cô ấy không ngờ được tôi đã biết mọi chuyện. Thấy dáng vẻ quyết liệt không nhân nhượng của tôi, cô ấy im bặt hồi lâu rồi hỏi bằng giọng cứng cỏi: "Vậy anh nói xem, anh muốn thế nào?".
Tôi không có gì để nói nữa. Chuyện đó còn cần tôi nói tới hay sao? Lí lẽ của tôi ở đâu? Tôi biết mình chỉ có thể túm vào chuyện xảy ra tối đó của cô ấy ở Thâm Quyến. Những việc khác, tôi không thể nói được. Lấy vợ là do tôi lựa chọn. Mọi chuyện của cô ấy đều xảy ra trước khi cưới. Tôi còn có thể nói gì được nữa? Nói rằng tôi không vui vẻ sao? Nói rằng tôi ghen tức sao?
Mặc tôi nghe hay không, Bình Bình chủ động nhắc tới chuyện tối đó tại Thâm Quyến. Cô ấy nói gặp lại người đàn ông kia, quả thực cô cũng rất ngạc nhiên. Họ không gặp nhau đã lâu. Cuộc chia tay hồi đó là do cô chủ động rời bỏ anh ta, vì vợ anh ta cương quyết không chịu ly hôn. Bình Bình thanh minh: "Điều đó không có nghĩa là em không còn yêu anh ta nữa. Nhưng em không thể đứng nhìn người đàn ông em yêu phải vật vã trong đau khổ. Em đành phải buông tay, để anh ta được giải thoát."
Người đàn ông đó bỏ xuống Thâm Quyến, nhưng cô vợ không chịu đi theo. Giờ đây hai vợ chồng coi như đã ly thân mỗi người một nơi, nhưng cô ta vẫn không chịu ly dị. Một người đàn ông độc thân tới một nơi như Thâm Quyến, rất nhanh chóng có được một cuộc sống mới. Tối đó, anh ta mang thêm một phụ nữ tới gặp Bình Bình. Nhưng cũng giống cô hồi đó, anh ta cũng thà dùng phương pháp cự tuyệt nhất để đổi lại hạnh phúc cho đối phương. Nói tới đây, mắt cô ứa ra: "Sau khi em đi, em mới biết được cô gái đó là bạn của anh ấy. Giữa họ không hề có quan hệ yêu đương gì. Chỉ vì khi nhìn thấy cảnh chúng ta trên máy bay, anh ấy biết em đã lấy chồng, không muốn làm rối thêm cuộc sống của em."
"Nhưng cô biết rồi, lại ân hận phải không?", tôi hỏi.
"Không", Bình Bình đáp, "Hạnh phúc chính là cái hiện có. Đó là câu em mãi khắc ghi trong trái tim từ sau khi lấy anh. Em và anh ấy không còn gì nữa. Em có thể đảm bảo với anh về điểm này. Vì chúng em tới tận ngày nay vẫn có thể dùng trái tim để suy nghĩ cho nhau, đã chứng minh tất cả."
Câu nói của Bình Bình đã chặn đứng lời tôi. "Dùng trái tim để suy nghĩ cho nhau." So với người đàn ông đó, tôi làm như thế nào?
Nhớ lại những mối tình của mình trước khi cưới. Vả lại khi chấp nhận Bình Bình, tôi gần như đã xác định sẽ không quan tâm tới quá khứ của cô ấy. Tôi đã từng cho rằng mình là một người đàn ông độ lượng.
Tôi luôn nhớ câu nói của một nhà tâm lí học: "Con người thường gặp phải một người nào đó. Đột nhiên anh ta đi vào tâm hồn bạn, trở nên rất quan trọng đối với bạn. Chúng ta cần phải tôn trọng sự thật này, cũng giống như phải tôn trọng nỗi đau và cảm giác bị tổn thương." Đó là năm tôi hai mươi bảy tuổi, một người con gái mà tôi yêu say đắm đã bỏ tôi. Tôi đã dùng câu nói này để tự chữa trị vết thương lòng, mãi cho đến khi phải tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Vậy hôm nay, đối diện với người vợ mà tôi yêu sâu đậm, với mẹ của con trai tôi, với một người phụ nữ toàn tâm toàn ý với cuộc sống hôn nhân, lẽ nào tôi không thể tha thứ? Tối đó, tôi và Bình Bình ngủ khác phòng. Nhưng tôi biết, nhất định cô ấy cả đêm không chợp mắt. Tôi là đàn ông, gặp phải chuyện như vậy, cần phải gánh trách nhiệm.
Sáng hôm sau, tôi quyết định chỉ cần không trễ giờ, tôi sẽ đưa Bình Bình đi làm. Tôi sẽ đưa cô ấy tới tận cơ quan. Nếu cô ấy không từ chối, tôi sẽ ôm chặt cô ấy, hôn một cái. Nhưng sự thật là, sau khi tôi đờ đẫn đi theo cô ấy hai ngày, cô ấy mới hiểu rõ ý định đó. Đúng là người phụ nữ ngốc đáng yêu.
Cuộc đời đầy ắp mâu thuẫn của con người có thể biến phức tạp thành đơn giản. Tình yêu cũng như vậy mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]