Ăn xong cơm tối, Chu Vệkhông để ý Triêu Huy nhiều lần khéo léo từ chối, kiên trì muốn đưa cô về kítúc. Triêu Huy cảm thấy bất lực, chẳng lẽ anh không biết là làm như vậy sẽ đemđến phiền toái cho cô sao?
Hai người cứ trầmmặc mà đi, không ai có ý định bắt chuyện.
Anh rất cao, Triêu Huylén liếc mắt ngắm nhìn. Thân hình cao ngất, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đenláy, mà khí chất của anh rất linh anh, khó trách đi trên đường thu hút nhiềuánh mắt như vậy. Không giống cô cảm thấy khó chịu, anh dường như đã quen vớinhững tình huống như thế này, cứ nghênh ngang tự đắc mà đi.
Vào mùa này, ở thành phốB màn đêm buông xuống rất nhanh. Đèn đường đã sớm bật lên. Đi tới một khúcngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người, phía sau còn có một phụ nữ liên tụcla lối om xòm: “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!”
Trong nháy mắt, trong đầuChu Vệ hiện lên vô vàn suy nghĩ, động tác trên tay nhanh chóng, lập tức kéoTriêu Huy về phía sau mình, bất kể như thế nào, bảo vệ cô vẫn là tốtnhất.
Nhưng hình như cô khônghiểu được dụng ý của anh, vung tay thoát khỏi. Sau đó, Chu Vệ nhìn thấy TriêuHuy bước hai bước tung chân đá một cước, khiến tên trộm ngã xuống đất, lại hunghăng thêm bồi thêm một cước dẫm nát tay kẻ trộm. Còn nhanh nhẹn cởi áo khoácchụp lên đầu hắn.
Truy bắt tội phạm sao?Chu Vệ ngẩn ngơ, bước lên hỗ trợ cô chế ngự tên trộm.
Hai người phối hợpvới những người khác đưa tên trộm tới đồn cảnh sát gần đó.
“Anh giận à?” Triêu Huyphát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-cua-ai/98980/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.