Kết thúc đợt thi, một họckì cứ như vậy mà trôi qua, kì nghỉ xuân cũng đã bắt đầu.
35 ngày xa cách, theo kếhoạch, Chu Vệ thấy hoàn toàn không cần phải lo lắng, cũng nên xa cách một thờigian, để cho người nào đó còn có thời gian ngẫm nghĩ. Quan trọng là Trần TriêuHuy căn bản không có tinh thần giác ngộ, ngờ ngệch khiến cho người ta phải phátđiên, nhưng cũng không thể nói cô hoàn toàn không có thay đổi gì, ít nhất côđối với người bên ngoài cũng không bao giờ tùy ý như vậy, ngay cả bạn traitrước cũng không được hưởng đãi ngộ này. Đưa cô đến nhà ga, sắc mặt tiểu tử kialiền biến sắc, nhưng người nào đó vẫn vô tâm vô phế hỏi tại sao thời tiết lạnhnhư thế này anh không chịu vào xe mà ngồi, nếu anh là Dương Cảnh, chỉ sợ lúcnày đã nằm trong bệnh viện truyền máu —— bởi vì đã bị phun hết mất rồi.
Vài ngày sau khi TriêuHuy đi khỏi, anh cũng thu xếp mang theo Thọ Thọ trở về nhà. Tuy rằng từ trườngvề nhà không xa lắm, nhưng bình thường anh cũng không hay về. Bởi vì trong nhàchưa chắc đã có ai, cha già thì thường xuyên ra ngoài giải quyết công việc, màmẹ già lại thích tụ tập với mấy người bạn thân thiết, anh ở nhà một mình cũngthật buồn chán. Lúc có người ở nhà cũng thực là phiền toái, mẹ già cả ngày bởivì một chuyện không đâu vào đâu tới làm phiền anh, làm cho anh phiền không chịunổi. Thật may trong khoảng thời gian này công việc anh có vẻ bận bịu, mẹ giàđại khái cũng biết khó khăn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-cua-ai/2962077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.