Không khí nghiêm trọngquanh quẩn trong phòng suốt ba ngày, bạn Tiểu Khê rốt cuộc cũng bộc phát.Cô kéo Trần Triêu Huy đang nghỉ ngơi ở giường trên xuống, bắtđầu thăng đường hội thẩm.
“Tiểu Huy, cậu mồ côicha, sống cùng với ông ngoại bà ngoại và mẹ, đúng không?”
Triêu Huy gậtđầu.
”Ông ngoại bàngoại đều về hưu hết rồi, mẹ cậu là bác sĩ, đúng không?”
TrầnTriêu Huy lại gật đầu lần nữa.
“Vậy cậu nói chomình biết, ở đâu cậu có năm mươi vạn?” Nghi ngờ suốt mấy ngày nay của Tiểu Khêrốt cuộc cũng trút ra được.
“A?” Triêu Huy ngẩnngười, giờ mới sực nhớ đến năm mươi vạn, “Bác… À không, dượngcủa tớ làm ăn buôn bán, kiếm được rất nhiều tiền, năm nàocũng cho tớ tiền mừng tuổi và phí sinh hoạt. Vớilại tớ buôn bán cũng lời không ít tiền, cho nên tiền cứ dồn vào nhưthế, lại thêm mấy người họ hàng khác nữa, cho nên mới có nhiều tiềnnhư vậy.”
Năm mươi vạn tiền mừngtuổi… Mồ hôi…
“Cho nên, là họ hàng nhàcậu có tiền, chứ không phải cậu có tiền?” Tiểu Khê thở dài một hơi, cô còn nghĩrằng mình đang ở chung phòng với một thiên kim tiểu thư nữa chớ.
Triêu Huy suy nghĩ mộtchút, mới hỏi: “Năm mươi vạn gọi là có tiền sao?”
Tiểu Khê bị hỏi bấtngờ: “Hả…”
“Mấy cậu hỏi điều này làmgì? Muốn mượn tiền ư?” Trần Triêu Huy tò mò.
Tiểu Khê lại bị bấtngờ ngơ ngác lần nữa, hỏi thế này cô làm sao mà trả lời? Nói là bọn họ khôngthể quen với việc bạn mình là người có tiền, trong lòng khó chịu? Tiểu Huyrất là vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-cua-ai/2962071/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.