Vật vờ ở khách sạn một ngày, sáng sớm hôm sau, Lục Bất Phá tắm rửa một cái, thay quần áo mới mà lão mẹ mua cho rồi đút di động với ví vào túi quần rời khỏi khách sạn. Mua một chiếc hot-dog ở bên đường, Lục Bất Phá vừa đi vừa giải quyết bữa sáng. Nhớ lại hồi hắn còn là Đoạn Hoa, mỗi buổi sáng chị Lyli đều mang điểm tâm đến cho hắn, trứng ốp la vàng ruộm, cắn một miếng lòng đỏ bên trong chảy ra, rất là hợp với Bacon (*) còn cả món cà rốt cắt lát mà hắn thích ăn nữa chứ, thêm chút tương ớt nữa thì quả thực là thiên đường a. Dù đơn giản song bữa sáng của chị Lily không thua kém gì bữa sáng của lão mẹ. 
(*): thịt ba chỉ. 
Ai, đáng thương thay, hiện tại hắn chỉ có thể gặm hot-dog a. 
Ôi nhớ món nước đậu nành ép của lão mẹ quá. 
Nghĩ đến kẻ đã hại mình thê thảm khiến hắn phải lặn lội từ tít bên Hồng Kong xa xôi chạy sang New York này chịu cực khổ, Lục Bất Phá không khỏi tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Ăn xong hot-dog, mua chai nước khoáng, Lục Bất Phá bắt taxi. 
“Phiền đưa đến đại học Colombia”. 
“OK” 
Bên trong xe đang bật nhạc Jazz, thật thoài mái, phiền muộn tích tụ lâu nay trong lòng Lục Bất Phá đã được âm nhạc xoa dịu đi phần nào. Suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, trong lòng giờ đã thoải mái không ít. 
“Cậu là lưu học sinh hả?” Lái xe người Mĩ đầy nhiệt tình nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá thiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-dich-thuong/192963/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.