Vào bữa cơm chiều, trong lúc kẻ đã tiêu hao năng lượng cả ngày vùi đầu vào bát cơm, nam nhân vừa ăn canh vừa liếc mắt xem xét nữ sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh thiếu niên, sau đó thản nhiên nói: “Bác Tề, đêm nay Bất Phá ở lại phòng cháu, bác bảo người mang khăn với áo choàng tắm đến phòng cháu”.
Vừa mới ăn được một miếng, Tây Môn Mộc Nhất thiếu chút nữa đem đồ ăn phun ra, chiếc đũa trên tay Vương Linh Linh suýt rơi xuống còn cằm Hác Giai thì đã yên vị trên mặt đất.
“Bất Phá! Đêm nay anh ngủ ở phòng của anh ta?!” Hác Giai cực kỳ sửng sốt, bao nhiêu khí chất thục nữ đều bay biến.
Miếng cơm vừa mới nuốt xuống nghẹn lại ngay ở cổ họng, Lục Bất Phá cầm bát canh lên uống một ngụm to để cứu lấy cái mạng nho nhỏ của mình. Trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây ra việc này, hắn đáp quanh co: “Miệng vết thương của anh ta hôm nay bị nứt, viện trưởng bảo không thể để việc này tái diễn thêm lần nữa. Bảo anh buổi tối nay trông coi tư thế ngủ của anh ta để đảm bảo anh ta luôn nằm thẳng”.
“Vì sao lại là anh?” Hác Giai bất mãn véo vào cánh tay của thiếu niên, nhìn trừng trừng vào nam nhân mặt than trước mặt, “Buổi tối anh không ngủ với người ta, người ta sợ”.
“Khụ khụ khụ” cuối cùng Lục Bất Phá cũng phun hết nước canh ra. Bác Tề vội vàng đưa chiếc khăn ăn cho hắn, Bất Phá chật vật lau miệng, mặt đỏ lên: “Hác Giai!”.
“Bất Phá~~” Hác Giai giữ chặt bạn trai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-dich-thuong/1400620/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.