Xe chạy đến trước cửa nhà hàng, Viên Hỷ lại nhấp nhổmkhông yên, từ ngoài nhìn vào thì thấy nhà hàng này chắc không hề rẻ, cứ tỉnh bơăn một bữa của người ta thế này, thịnh tình này về sau biết trả thế nào? Cũngphải mời lại ở một nhà hàng đắt ngang ngửa thế này ư?
Trong lòng cô có phần hối hận, trách bản thân khôngđầu không não, trước đây rõ ràng nghe đồng nghiệp nói là Bộ Hoài Vũ rất biếtkiếm tiền, sao lại không nghĩ ra nơi mà những người như họ ăn uống không phảilà những chỗ mình có thể trả tiền nổi kia chứ? Có lẽ, tiền một bữa ăn này cũngđáng giá cả một tháng ăn của cô, gửi về nhà thì bố có thể bớt được bao nhiêulần đi đưa hàng cho người ta?
Thêm nữa là, họ đưa cô đến ăn cơm Tây, mà cô thì trướcgiờ chưa hề ăn cơm Tây bao giờ, bước vào khéo lại chẳng làm trò cười cho thiênhạ ấy chứ?
Xuống xe rồi, bước chân Viên Hỷ liền do dự rụt rè hẳn,Trương Hằng đứng phía trước đợi, thấy cô đứng im thì tưởng cô đợi Bộ Hoài Vũgửi xe, liền cười hi hi gọi: “Không cần đợi cậu ấy, chúng ta vào trước đi.”
Viên Hỷ “ừ” một tiếng, nhưng bàn chân vẫn không hềđộng đậy, ngẩng lên nhìn trên bảng hiệu nhà hàng hình như không phải chữ tiếngAnh, lại quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ đang theo sau, cúi đầu cắn nhẹ lấy môi, lúcnày mới lại do dự ngẩng đầu, bảo: “Thật ngại quá, tôi chợt nhớ ra buổi trưa còncó việc, không thể ăn cơm với các anh được, sau này có dịp sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385926/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.